Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3202: Đại kết cục (2)

Mà món ăn của Bộ Phương nhìn thì vô cùng bình thường. Dưới hào quang của món ăn Trù Thần thì nó chỉ như một hạt bụi.
- Đây là cảnh giới đạo hữu tình mà ngươi đạt được?
Trù Thần lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn đã từng trải qua con đường như vậy, nhưng không thể giúp hắn đi tới đỉnh phong. Mà bây giờ Bộ Phương lại đi vào cảnh giới mà hắn đã từng.
Đó là cảnh giới sai lầm, cho nên nhất định Bộ Phương sẽ thua.
Bộ Phương cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Hắn cong ngón búng ra, món sủi cảo bay về phía Trù Thần. Mà Trù Thần cũng đầy món ăn của mình tới trước mặt Bộ Phương.
Hai người trao đổi món ăn với nhau, ngồi xếp bằng trong hư không.
Bộ Phương cầm đũa gắp một miếng lên. Nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp và thủ pháp viên mãn đã nấu ra một món ăn đạt tới cực hạn của mỹ vị. Cảm giác này không khỏi khiến Bộ Phương phải thở ra một hơi. Đúng là rất ngon!
Một bên khác, Trù Thần bưng bát sủi cảo của Bộ Phương, dùng đũa gắp một miếng, nhét vào trong miệng. Hắn chậm rãi nhai, quai hàm hơi run run. Trù Thần khẽ giật mình.
Mùi vị của sủi cảo đột nhiên phun trào ra, đánh thẳng vào khoang miệng. Nguyên liệu nấu ăn bình thường, thủ pháp cũng rất phổ thông, nhưng vì sao lại ngon như vậy?
Ánh mắt Trù Thần tràn đầy run sợ, hắn lại vươn đũa gắp một miếng nữa. Động tác càng lúc càng nhanh. Cả bát sủi cảo đã bị hắn ăn hết.
- Vì sao…
Trù Thần nhét đến phình miệng, ngẩng đầu nhìn Bộ Phương. Câu hỏi mang theo sự nghi hoặc, và vẻ không thể tin được giống như lúc trước Bộ Phương ăn sủi cảo của hắn.
Hắn đã từng dùng chính món ăn của mình suýt nữa đập tan lòng tin của Bộ Phương, khiến con đường mà Bộ Phương luôn kiên trì suýt nữa bỏ dở giữa chừng.
Mà bây giờ, Bộ Phương lại dùng một món sủi cảo khiến Trù Thần lâm vào mê mang.
Bộ Phương cười nhạt một tiếng.
- Trù đạo và thiên đạo tuy nhìn thì vô tình, nhưng thật ra lại là hữu tình. Ta đã nói rồi, vô tình thực chất cũng là một loại tình cảm. Ngươi dùng hệ thống Trù Thần để dạy ta đi đạo hữu tình dài như vậy, ngươi nên hiểu. Còn nếu có chỗ nào không hiểu… hỏi ta, ta có thể dạy ngươi.
Bộ Phương nói.
Trù Thần nao nao, ánh mắt hắn nhìn Bộ Phương dần dần phức tạp.
Bộ Phương nhìn Trù Thần rồi đột nhiên cười rộ lên, rồi không nói gì thêm. Hắn búng tay những món ăn Trù Thần lơ lửng trước mặt mọi người được thay bằng món ăn giành chiến thắng. Chính là món ăn mà cả hai đều công nhận là thích ăn hơn.
Sau khi ăn xong thì những người bị tước đoạt tình cảm đều đã khôi phục. Vạn hoa đua nở, Vũ Trụ tĩnh mịch lại tràn đầy sức sống.
Trù Thần cười lớn, cười tới mức chảy đầy nước mắt. Ánh mắt của hắn đầy phúc tạp, rất nhiều hình ảnh nổi lên trước mặt hắn. Những hình ảnh đó đều là quá trình Bộ Phương trưởng thành cùng những người bạn.
Cẩu Gia ăn sườn xào chua ngọt, Minh Vương Nhĩ Cáp vui cười cầm lấy Lạt Điều, Tiểu U thì lạnh lùng ăn cơm Long Huyết… những hình ảnh kia lần lượt xuất hiện như tảng đá nện trên ngực hắn.
Thực tế thì tất cả những điều này Trù Thần cũng từng trải qua. Chỉ là trên con đường theo đuổi giấc mơ đỉnh phong hắn đã mất quá nhiều thứ. Sau đó hình ảnh trước mặt hóa thành một bóng người quen thuộc. Đó là hắn đang ở cùng với Nữ Vương Nguyền Rủa trong gian nhà gỗ, bình thản sống. Trái tim lấp đầy đạo vô tình đột nhiên rung động run rẩy…
Trù Thần che ngực, cười to không ngừng, nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt phức tạp.
Trận trù đấu này hắn đã thua. Món ăn của Bộ Phương giúp hắn hiểu được, món ăn Trù Thần thật sự có lẽ không cần tinh xảo, không cần nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác thỏa mãn và vui vẻ, cảm giác đó mới là đỉnh cao của mỹ thực.
Thế gian quả thực chỉ cần một Trù Thần, đáng tiếc… không phải là hắn.
Ánh mắt Trù Thần đầy thâm thúy, giọng nói và dung mạo của Nữ Vương Nguyền Rủa dần xuất hiện. Sau đó hắn phát hiện mình lại biến thành một ông lão.
Hắn không phẫn nộ, không hề không cam lòng. Hắn chỉ thở dài một hơi liếc nhìn Bộ Phương, sau đó quay người bước đi tập tễnh vào tinh không, lặng lẽ rời đi chỉ để lại bóng lưng còng.
Bộ Phương không đuổi theo, hắn không giết Trù Thần bởi vì trận trù đấu này cũng không đặt cược gì cả.
Thế gian trở nên yên lặng, tất cả mọi người nhìn bóng lưng Trù Thần rời đi, trầm mặc không nói nên lời.
Sau một lúc, bóng lưng Trù Thần hoàn toàn biến mất, không ai biết hắn đã tới đâu. Không có đại chiến oanh liệt, không có sát phạt tinh không. Trận giằng co giữa Bộ Phương và Trù Thần chỉ còn lại bóng lưng tập tễnh kia rồi cũng hạ màn kết thúc.
Giữa thế gian này, có một Trù Thần mới… Bộ Phương.
Hồn Ma hoàn toàn bị tiêu diệt. Đại nạn canh cánh trong lòng Vũ Trụ Hồng Hoang, Vũ Trụ Hỗn Độn, Thành Hư Vô đã biến mất. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có.
Thiên Quan Hàm Cốc của Vũ Trụ Hồng Hoang lại được tu sửa lại, chỉ là bên trên không còn sát phạt đáng sợ nữa. Chỉ còn tiếng luyện binh của thiên binh thiên tướng. Sau khi luyện binh mệt mỏi thì tụ tập lại một chỗ, vây quanh đống lửa thưởng thức mỹ thực của đầu bếp Thiên Quan, cười to vui vẻ.
Vũ Trụ Hư Vô, đã từng là một Vũ Trụ bị nguyền rủa. Bây giờ lại vô cùng phồn vinh, sức sống đầy trời. Mỗi một hành tinh đều tràn đầy hy vọng cho tương lai. Thành Hư Vô cũng là thánh địa của Vũ Trụ Hư Vô, không còn giam giữ những người bị lưu đày nữa, mà trở thành nơi để những thế hệ mới học tập.
Trong Thành Hư Vô, khu Đinh đã biến thành khu mỹ thực. Ở đây hội tụ vô số đầu bếp, mùi thơm của thức ăn quanh quẩn toàn bộ tòa thành. Chỉ duy nhất thứ không được hoàn mỹ là Nữ Vương Nguyền Rủa không thấy mặt mũi ở đâu.
Vũ Trụ Hỗn Độn lại bình yên. Tiêu Yên Vũ giờ là Thiên Thần Luân Hồi quản lý mọi thứ vô cùng ổn thỏa.
Trong Vũ Trụ Hỗn Độn ngày càng có nhiều cường giả đột phá thành Thiên Thần, khiến sức mạnh của Vũ Trụ Hỗn Độn ngày càng tăng.
Bên ngoài Cung Thiên Thần Luân Hồi, Tiêu Yên Vũ chắp tay nhìn ngân hà mênh mông, nàng giơ tay lên muốn chạm vào một ngôi sao, bàn tay trắng nõn mỹ lệ.
Tầm Tiên Tinh.
Vẫn bình yên như trước đây. Giữa đại lục có một ngọn núi đột ngột mọc lên. Dưới chân núi là một thành nhỏ phồn vinh. Thị trấn nhỏ san sát nhau, những tòa lầu cao ngất, đường phố rộng rãi.
Quán rượu, quán trọ, quán trà, thanh lâu… tòa thành tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Vượt qua một quán rượu có thể thấy một hẻm nhỏ, đi sâu vào trong đấy sẽ thấy hình ảnh trước mắt thay đổi.
Trước quán ăn có một con chó đen béo ục ịch đang nằm sấp, lười biếng phơi nắng.
Bên cạnh Cẩu Gia là Tiểu Bạch ngồi yên tĩnh, thỉnh thoảng nhét Tinh Hạch vào miệng. Miệng cơ giới truyền đến âm thanh giòn tan.
Trong quán ăn, Tiểu Hoa bưng món ăn nóng hổi tới cho thực khách. Minh Vương Nhĩ Cáp thì ghé vào một thực khách xinh đẹp, thỉnh thoảng nói gì đó khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Độc Cô Vô Song ôm kiếm tựa vào cây cột trước nhà bếp, ngậm một cây cỏ trong miệng, ánh mắt sắc bén.
Tiểu Hồ thì vui vẻ đùa nghịch với Tiểu Bát.
Ngưu Hán Tam ngồi trong quán ăn, ăn uống linh đình với vài người bạn.
Đinh linh linh…
Mành vải nhà bếp bị xốc lên, một bóng người thanh mảnh hao gầy bước ra, trong tay bưng một bát sườn xào chua ngọt nóng hổi, đi tới bên ngoài quán ăn đặt trước mặt con chó đen nằm ngoài cửa. Hắn xoa xoa đầu rồi lại quay trở lại trong quán.
Dáng vẻ lười biếng của Cẩu Gia thay đổi, bắt đầu vui vẻ ăn sườn.
Trên vai của nam tử kia có một con tôm vàng, thỉnh thoảng phun bong bóng. Trên lầu có tiếng bước chân vang lên, là một bóng dáng uyển chuyển đi xuống.
Tiểu U ngáp ngáp, xoa xoa bụng, mặt mũi đầy vẻ tủi thân.
- Bộ Phương, ta đói.
Nam tử quay người nhìn Tiểu U, giơ tay lên xoa đầu nàng, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Chờ ta một chút.
Sau đó hắn đi vào trong nhà bếp.
Trong quán ăn có rất nhiều người thấy Tiểu U xuống thì cất tiếng chào hỏi, không khí vô cùng vui vẻ.
Trong nhà bếp, hơi nóng tỏa lên mãnh liệt, mùi thơm nồng đậm bốc ra. Bộ Phương nhìn ánh lửa, đôi mắt tràn đầy mê ly và hài lòng…
Mùi cơm thơm lừng mê hoặc lòng người. Bộ Phương vừa nấu vừa cười nhẹ một tiếng.
Sau khi trở thành Trù Thần, hắn mới hiểu được điều hắn theo đuổi vô cùng đơn giản. Chỉ là thỉnh thoảng nằm sưởi nắng, làm một chút đồ nhắm ăn uống vui vẻ với những người bạn. Chỉ cần thế thôi.
Hắn là Trù Thần, cũng chính là Bộ Phương.
Ngọn lửa tắt đi, Bộ Phương bưng bát cơm nóng hổi ra khỏi bếp.
- Tiểu U, cơm đây.
Âm thanh ôn hòa quanh quẩn khắp quán ăn, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.
Trong nhà bếp, một thanh thái đao yên tĩnh nằm trên thớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận