Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2794: Nhân Hoàng không lùi bước (2)

Notice: Undefined offset: 171
Ông ta xoay người rồi khoanh chân ngồi trong sơn động, đối mặt với hố đen tĩnh mịch, sau đó không nhúc nhích giống như hóa đá.
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn bóng lưng của Toại Nhân Thị, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thuý hơn rất nhiều.
Sự kính nể và tôn sùng cuồn cuộn phun trào.
Nhân Hoàng chung quy vẫn là Nhân Hoàng...
Đáng được tôn sùng.
Ầm ầm...
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ nhìn hố đen kia với sắc mặt vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, hư không lưu chuyển.
Trước mắt chỉ biến thành một Vũ Trụ mênh mông.
Còn lối vào sơn đồng lượn lờ trôi nổi trong màn sương này thì đã biến mất không thấy gì nữa.
- Bộ đạo huynh, đi thôi.
Thông Thiên Giáo Chủ nói, trong giọng nói của hắn ta cuồn cuộn sát khí.
Bộ Phương gật đầu.
Cùng Thông Thiên Giáo Chủ bay xuống dưới Trái Đất.
Bộ Phương quay người lại rồi liếc nhìn Vũ Trụ mênh mông một cái.
Trù Thần Chi Nhãn được kích hoạt.
Đột nhiên, trong Vũ Trụ mênh mông này, tinh hà lưu chuyển...
Một lỗ đen như ẩn như hiện.
Trong lỗ đen.
Ba thân hình mảnh mai nhưng lại giống như thân hình người khổng lồ đang tọa trấn ở trong đó, ngăn chặn ma khí có thể hủy diệt thế giới.
Ánh mắt Bộ Phương cứng đờ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nặng thêm mấy phần
Lại thêm một lý do nữa khiến hắn nhất định phải trở thành Trù Thần...
...
- Đạo huynh, ta sẽ lập tức trở về Bồng Lai Tiên Đảo, tổ chức các Tiên Nhân trở về. Tổ Tinh chính là cội nguồn của loài người ta. Tuy Thông Thiên Giáo Chủ ta bất tài nhưng bây giờ ta đã là Đại Đạo Thánh Nhân nên ta sẽ không dễ dàng lùi bước... Phía trước là Nhân Hoàng, ta sẽ là người đứng sau, hậu thuẫn, tọa trấn Tổ Tinh.
- Kẻ thù... Tới một tên thì ta giết một tên! Đến một nhóm thì ta giết một nhóm!
- Thánh Nhân tức giận, máu chảy tinh hà!
Trôi nổi trên bầu trời hàng ngàn dặm.
Thông Thiên Giáo Chủ đạp chân lên Khuê Ngưu, đằng đằng sát khí mà nói.
Tính tình hắn ta hung bạo như vậy thì làm sao có thể nhìn Nhân Hoàng một mình chống lại kẻ địch, hắn ta muốn ở lại Trái Đất, một khi Nhân Hoàng thất thủ thì còn có thể chống lại sự xâm lược của kẻ địch!
Bộ Phương hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn Thông Thiên Giáo Chủ một cái...
Tính tình thẳng thắn này thật đáng yêu.
- Không sao, Tam Hoàng trấn thủ, kẻ địch cũng không dễ dàng tấn công vào trong đó như vậy... Hơn nữa, Hồn Ma Hồn Chủ, ta chỉ cần chém một cái, nước vô cùng...
Bộ Phương nói.
Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên cười to.
- Hy vọng là như vậy!
Ngay sau đó, hắn ta cưỡi Khuê Ngưu, trong nháy mắt đã trốn đi xa rồi biến mất giữa trời đất.
Thông Thiên Giáo Chủ bay đến nơi xa.
Ngồi xếp bằng bên trên Khuê Ngưu, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm...
Bộ Phương có thể không nhìn ra được bởi vì cảnh giới của hắn, nhưng hắn ta bây giờ đã là Đại Đạo Thánh Nhân, cũng bởi vì có căn cơ vững chắc nên cũng là tồn tại đỉnh cấp trong Đại Đạo Thánh Nhân.
Tất nhiên nhìn ra trạng thái của Tam Hoàng...
Cũng không được lạc quan.
Tuy nhiên, hắn ta sẽ tọa trấn trên Tổ Tinh.
Nếu như Tam Hoàng trấn thủ mặt đất bị phá vỡ.
Hắn ta nhất định sẽ dàn trận Tru Tiên tại Tổ Tinh, kẻ thù hắn ta giết sẽ máu chảy thành sông!
...
Thành phố Giang Đông.
Bộ Phương đáp xuống.
Tâm trạng hắn có chút nặng nề.
Hắn có thể không nhìn ra trạng thái của Thần Hoàng như thế nào.
Nhưng hắn biết... Hồn Ma thật sự không dễ dàng đối phó như vậy.
Trên Tự Hào Hồn Ma có Hồn Chủ, trên Vũ Trụ Hồn Ma có Thất Đại Hồn Chủ.
Tuy nhiên, không có nghĩa là chỉ có bảy vị Hồn Chủ.
Giống như Hồn Thập Tam xâm lấn các Vũ Trụ còn lại, giết chết, sinh sôi rồi tiến hóa, sẽ hình thành bảy vị Hồn Chủ mới...
Cho nên, Bộ Phương cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu Hồn Chủ.
Hơn nữa... Bên trên Hồn Chủ còn có Hồn Thần!
Dựa theo suy đoán của Bộ Phương.
Hồn Thần chắc hẳn cũng ngang hàng với thành tựu Trù Thần mà mình vô cùng mơ ước đạt được...
Áp lực rất lớn mà.
Hắn không biết từ khi nào mà con đường trở thành Trù Thần lại trở nên vô cùng áp lực như vậy.
Bộ Phương thậm chí còn cảm thấy rằng chính mình không thể mắc sai lầm dù chỉ một bước.
Một bước sai lầm sẽ xóa sạch con đường đến Trù Thần.
Đó có thể là một cơn ác mộng, cơn ác mộng của rất nhiều Vũ Trụ...
Bộ Phương đứng trên đường phố với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn lâm vào trầm tư.
Xung quanh có xe cộ qua lại hú còi inh ỏi, người đi đường tấp nập.
Mọi thứ trên Trái Đất đều thật yên bình và tươi đẹp.
Nhưng vẻ đẹp này về sau, lại phải gánh chịu... Máu tươi khiến người ta khó có thể tượng tượng ra.
Hả?
Bỗng nhiên.
Bộ Phương nheo mắt lại.
Quay đầu nhìn về phía xa.
Ở đó, một người đàn ông tóc vàng với cặp kính râm to đang đứng gần vào một mỹ nữ có thân hình cao gầy mảnh mai và nhút nhát để nói chuyện gì đó.
Bộ Phương cảm nhận được khí tức này.
Lông mày nhất thời nhướng lên.
- Lão Kim!
Bộ Phương mở miệng nói.
Người đàn ông tóc vàng kia không có phản ứng gì.
- Kim Long!
Bộ Phương lại hét lên lần nữa.
Người đàn ông kia vẫn thờ ở như cũ...
Bộ Phương nheo mắt lại, trong đáy mắt lóe lên tia sát khí.
- Nicolas Soái Long...
Bộ Phương trầm giọng.
Vừa nói dứt lời, người đàn ông tóc vàng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, kéo kính râm xuống.
- Ai? Ai đang gọi Soái Long này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận