Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1254: Một món ăn đã tồn tại vạn năm (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lão giả trở nên thận trọng hơn một chút.
- Tên gia hỏa đang quỳ gối trước cung điện bằng đồng này... cũng là vì tìm kiếm cách thoát khỏi, hắn cũng giống như lão phu, có điều là trước khi lão phu đến đây, tên gia hỏa này đã quỳ gối ở đây rồi.
Lão giả cũng không thúc ép Bộ Phương, mà thay vào đó lại giới thiệu cho Bộ Phương về tất cả mọi thứ ở trong này.
- Theo như suy đoán của lão phu, tên gia hỏa này hẳn là Ma Chủ mạnh nhất trong số chín Đại Ma Chủ ở Khư Ngục...
Lão giả nói.
- Bát Mì Dương Xuân ở bên trong cung điện kia thì sao?
Bộ Phương hỏi.
- Mì Dương Xuân? Món ăn này gọi là Mì Dương Xuân? Quả nhiên, trên người tiểu tử ngươi có bí mật liên quan đến cung điện bằng đồng!
Lão giả đôi mắt đều là trừng lớn.
Hắn thở ra một hơi thật sâu.
- Lão phu nghiên cứu một ngàn năm, mới có thể nghiên cứu ra tên gọi của món ăn này là Mì Dương Xuân, mà ngươi... chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra!
- Người so với người... thật là tức chết người.
- Nghiên cứu một ngàn năm?
- Đúng vậy...
- Món ăn này đã tồn tại bao lâu rồi?
Bộ Phương hít vào một ngụm khí lạnh.
- Theo như tính toán lão phu, thời gian mà món ăn này tồn tại... ít nhất cũng phải một vạn năm!
Lão giả nói.
Hắn bắt chéo hai tay lại, chậm rãi đi tới trước cung điện.
Vươn bàn tay già nua nhăn nheo ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh cửa bằng đồng.
Vù vù vù
Cánh cửa bằng đồng lập tức tản ra như gợn sóng, cánh tay của lão giả cũng vươn vào trong đó.
Tay của hắn lướt qua bát mì kia, nhưng lại khiến nó vỡ tan ra giống như bóng trăng dưới nước.
Chỉ có thể nhìn thấy được, nhưng lại không ăn được...
- Thời điểm lão phu đến đây đã phát hiện ra tô mì này, mùi thơm vẫn duy trì một vạn năm, nếu như lão phu có thể nghiên cứu kỹ hơn về tô mì này, thì tài nghệ nấu nướng của lão phu sẽ lại càng tăng thêm một bậc!
Lão giả nói.
- Ma Chủ dập đầu trước cung điện cũng chỉ vì một bát mì tồn tại vạn năm này.
Ngao Bạch cùng Bộ Phương nghe xong lời này, đều cảm thấy ớn lạnh ở gan bàn chân.
Nhìn dáng vẻ đó, quả thực đúng như lời lão nhân gia giải thích.
Ma Chủ mạnh nhất cường đại này, quỳ gối khấu đầu để cầu xin thoát khỏi, cầu được một tô mì, nhưng lại chỉ thấy được mà không ăn được...
Bộ Phương im lặng.
Hắn quay đầu nhìn về phía sâu bên trong cung điện.
Rốt cuộc, bên trong cung điện này có cái gì?
- Tiểu tử, ngươi có biết khí tức của chiếc dao phay trong tay ngươi với khí tức bên trong cung điện này đều giống nhau không?
Lão giả hỏi, ánh mắt say mê.
Làm sao Bộ Phương có thể biết được chứ, dao phay của hắn nằm trong bộ dụng cụ Trù Thần, là bộ dụng cụ Trù Thần thuộc về hắn.
Như vậy thì có liên quan gì tới tòa cung điện này chứ?
- Đưa dao phay cho ta... Lão phu có thể mở ra bí mật của cung điện này!
Thân hình của lão giả lóe lên, xuất hiện ngay bên cạnh Bộ Phương, bàn tay nhăn nheo đặt trên vai của Bộ Phương. Hô hấp đều trở nên khó khăn.
- Bỏ cái tay của ngươi ra.
Bộ Phương nhíu mày nói.
- Không được... Lão phu ta không đợi được nữa rồi! Đưa dao phay ra đây!
Lão giả nói, sau đó, đánh một chưởng về phía Bộ Phương.
Khi hy vọng đang ở ngay trước mắt, lão giả cũng không thể khống chế nổi khát vọng của bản thân được nữa.
Gầm!
Cánh tay Hắc Bạch Thao Thiết bất ngờ đánh ra, va vào một chưởng của lão giả kia.
Một làn sóng khí vô hình làn rộng ra.
Cả người Bộ Phương lùi về sau mấy bước.
Bùm!
Lão giả bay tán loạn một hồi, tức giận trợn mắt nhìn.
"Hắc Bạch Thao Thiết... Năm đó lão phu đã làm thịt một con, phong ấn một con... Thật không ngờ hai súc sinh này lại dung hợp lại với cánh tay của ngươi!
Lão giả nói.
Luồng năng lượng đen trắng trên cánh tay của Bộ Phương đang di chuyển, khí lực khủng khiếp đang chậm rãi xoay vòng.
Đột nhiên.
Một tiếng nổ vang lên, từ đằng xa vọng lại.
Một thân ảnh màu tím đang lao như bay tới từ trên chiếc Cổ Thuyền đen kịt kia.
Sợi tóc màu tím tung bay trong gió.
Bóng dáng của Tử Tôn đang chạy như bay từ trên sợi dây xích kia đến.
Mỗi một bước giẫm xuống, đều khiến cho sợi dây xích rung lắc dữ dội.
Một tiếng nổ vang, Tử Tôn bất ngờ nhảy lên một cái từ trên cầu thang bằng đồng, sau đó rơi bộp trên mặt đất.
Tử Tôn ngẩng đầu, lướt nhìn xung quanh với ánh mắt vô cùng sắc bén, cuối cùng rơi vào trên thân ảnh đang quỳ gối trước cung điện bằng đồng kia... Khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười điên cuồng!
- Cuối cùng... cũng đã tìm được rồi!
...
Bùm bùm bùm!
Sau một cuộc càn quét, bên ngoài Thanh Phong Đế Đô đã biến thành một đống hỗn độn.
Cường giả Ma Hạt Tộc bị diệt toàn quân, tất cả đều bị nghiền ép đến chết.
Tiểu Bì lại hóa thành dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn lần nữa, rồi nằm lên vai Tiểu U.
Tất cả mọi người ở trên tường của Thanh Phong Đế Đô ngây ngốc cùng chết lặng.
Tiểu Bì hóa thành Cự thú che kín cả bầu trời, thực sự hù chết bọn họ.
Cho dù bọn họ chỉ là người đứng xem cuộc chiến, nhưng tất cả đều sợ hết hồn hết vía.
Tuy nhiên, cho dù là như thế nào thì vẫn coi như là Thanh Phong Đế Đô lại một lần vượt qua được mối tai họa.
Vút một tiếng.
Tiểu Bì bay lên trời, không ngừng quay vòng quanh cả người Tiểu U, phát ra tiếng kêu chi... chi trong miệng.
Tiểu U sửng sốt, sau đó nhàn nhạt gật đầu.
- Đã hiểu rồi, tiểu tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi ngay bây giờ.
Ù ù ù!
Thuyền U Minh xé rách hư không đi ra, thân hình của Tiểu U đã đáp xuống trên thuyền U Minh, ngay tiếp theo, kéo một đường trên hư không ra, vội vàng phi nước đại về phía xa xa.
Trong hố lớn ở Huyễn Hư Linh Trạch.
Hư không bị xé tọa ra.
Toàn bộ chiếc thuyền U Minh lao ra ngoài.
Phía trên bầu trời là nham thạch đang nóng chảy cuồn cuộn, mặt đất vô cùng khô ráo.
Tiểu U thanh tú động lòng người đang đứng thẳng trên đầu thuyền của Thuyền U Minh, Tiểu Bì đang nằm sấp trên vai nàng.
Ngay khi vừa mới xuất hiện ở nơi này, Tiểu Bì trở nên tràn đầy năng lượng hơn, xoát một tiếng, hóa thành một ánh sáng màu vàng, lao nhanh như tên bắn về phía cung điện bằng đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận