Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1177: Thiên Phiêu Huyết Tuyết (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bầu trời đã thay đổi.
Chỉ trong tích tắc, Tiềm Long Đại Lục đã thay đổi.
Bầu trời vốn đang sáng sủa đột nhiên trở nên u ám, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, trong u ám còn điểm xuyết một chút sắc máu.
Trong nháy mắt, thời tiết dường như biến thành mùa đông, không khí trở nên rất lạnh lẽo và hoang vắng.
Trong u ám, có sấm sét đang quay cuồng, rít gào.
Tuyết rơi.
Trời đang đổ tuyết, những bông huyết tuyết từ trên trời rơi xuống, đung đưa chậm rãi, nhẹ nhàng.
Không phải chỉ một khu vực bị như vậy.
Mỗi ngõ ngách trên Tiềm Long Đại Lục, bầu trời đều thay đổi, đều đang rơi xuống một trận đại tuyết đẫm máu.
Có người sững sờ, đứng ở nơi đó duỗi tay ra, bông huyết tuyết rơi xuống lòng bàn tay, cảm giác mềm mại khiến người ta mê mẩn.
Bông tuyết tan ra, hóa thành máu loãng chảy xuống, mùi máu tanh nồng nặc, khiến cho toàn bộ Tiềm Long Đại Lục tựa như chìm trong biển máu tanh.
Rất nhiều người sợ hãi, tự hỏi liệu có phải một số hành động của họ đã chọc giận đến trời xanh hay không.
Cho nên bọn họ bắt đầu lễ bái, quỳ lạy ông trời, khẩn cầu để được trời xanh tha thứ.
Những người còn lại thì cảm thấy có thể tận thế của Đại Lục đang đến đây, vì vậy họ đều trở nên điên cuồng, tàn sát bừa bãi trả thù xung quanh.
Tóm lại, một trận đại tuyết đẫm máu khiến cho trật tự của Tiềm Long Đại Lục dường như sụp đổ vào lúc này.
Sự yếu đuối và sợ hãi của con người cũng được biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Sự náo động đã quét qua toàn bộ Đại Lục.
Có nơi có thế lực hùng hậu điên cuồng trấn áp, có nơi thì bạo loạn vì không trấn áp được, có nơi lại xúi giục vài người đi gây kích động…
Trong một chớp mắt, tiếng oán than khắp nơi.
Tại Tiềm Long Vương Đình.
Tất cả mọi người đều uể oải, nhìn huyết tuyết rơi lả tả trên toàn bộ Đại Lục, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
Huyết tuyết tung bay, trời sinh dị tượng.
Đây là có đại nạn xuất hiện…
Các thánh địa đều xuất hiện rối loạn.
Thiên Cơ Thánh địa.
Một bóng người mặc trường bào trắng lẳng lặng đứng trên đỉnh Thiên Cơ Phong, trường bào khảm viền vàng, nhìn qua rất trầm ổn và viễn cổ.
Người này ánh mắt thâm thúy, đôi mắt hẹp dài.
Thiên Cơ Phong rất cao, trên đó có những tảng đá gồ ghề, nhiều tảng đá chồng chất lên nhau, biến thành một trận pháp dữ tợn, là một nơi bí ẩn.
Bóng người nhìn về phương xa, nhìn những đám lôi vân và huyết tuyết tung bay trên bầu trời.
Hắn không khỏi thở dài một hơi.
- Một vị Thánh Chủ… đã ngã xuống.
Thánh Chủ ngã xuống, trời đất thay đổi, tuyết hóa thành máu, trời đất chìm trong sầu bi.
Một vị cường giả khi đạt đến cực hạn của trời đất thì thông thiên đạo, một khi ngã xuống, lập tức trời đất kêu khóc, xuất hiện dị tượng.
Tại Tiềm Long Đại Lục, các Thánh Chủ Thánh địa đều cùng tồn tại với thiên đạo, Thánh Chủ là những cường giả đứng đầu thiên địa.
Bởi vì Thánh Chủ ngã xuống, thiên đạo của Tiềm Long Đại Lục sẽ lập tức phản ứng, huyết tuyết tung bay.
Nam tử kia đứng sừng sững trên đỉnh Thiên Cơ Phong, ánh mắt sâu xa, trên mặt giăng đầy bi thương.
Một vị Thánh Chủ ngã xuống, trời đất ngập trong nỗi đau buồn.
Hiện giờ, có thể khiến cường giả cấp bậc như Thánh Chủ ngã xuống, chỉ có thể là Thiên Quan Kiếp ở phương xa.
Tiềm Long Thiên Quan, nơi đó, một trận chiến kinh hoàng đang bùng nổ.
Đó là một cuộc chiến, cuộc chiến giữa Tiềm Long Đại Lục và quân xâm lược.
Tinh La Thiên Bàn đã bị hủy, đại đạo khuyết thiếu.
Có một cường giả tuyệt đỉnh đã ra tay, đem miệng máu của đại đạo hoàn toàn xé ra, khiến cho nó trở nên yếu ớt, không cách nào ngăn cản cường giả Minh Khư hoàn toàn xâm lấn.
Hàng năm, các Thánh Chủ Thánh địa trấn giữ thiên quan, tự nhiên sẽ dốc toàn lực để bảo vệ địa phương đó, chiến đấu đến cùng cho tới khi ngã xuống mới thôi.
Lần thứ hai thở dài một hơi, ánh mắt nam tử lộ ra vẻ bất lực.
Bỗng nhiên, đôi mắt nam tử khẽ chuyển động, hơi hơi quét mắt nhìn, dừng tại bên dưới Thiên Cơ Phong.
Ở nơi đó, Mạc Lưu Cơ đang leo lên đỉnh núi với vẻ mặt chết lặng.
Ầm ầm!
Một tia sấm sét nổ vang, cắt qua bầu trời, khiến cho trời đất rực sáng.
Mạc Lưu Cơ ngẩng đầu.
Vừa lúc thấy được người đang đứng trên đỉnh Thiên Cơ, bóng người được ánh sáng tia sét rọi đến vô cùng rõ ràng.
- Thiên Cơ Thánh sư…
Ánh mắt Mạc Lưu Cơ phức tạp, Thánh sư, người đã lâu không hề có tin tức gì thế mà đã trở về.
Nhưng mà, hắn ta lại không thể đem Thánh Nữ điện hạ hoàn hảo không chút tổn hại mang về.
Mạc bà bà cũng không sống sót.
Mang theo bi thương, Mạc Lưu Cơ không dùng tu vi, mà như một người bình thường, từng bước leo lên đỉnh Thiên Cơ.
Điều đó rất khó khăn và nguy hiểm, nhưng nó cũng làm trái tim Mạc Lưu Cơ lắng xuống.
Rốt cuộc, Mạc Lưu Cơ cũng leo tới đỉnh núi, đứng ngay trước mặt Thiên Cơ Thánh sư.
Hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ cuối cùng hoàn toàn rõ ràng.
Khuôn mặt Thiên Cơ Thánh sư trước mặt hắn ta càng lúc càng trở nên quen thuộc.
- Thiên Cơ Thánh sư… Mạc Thiên Cơ, ông cuối cùng cũng cam lòng trở về rồi?
Mạc Lưu Cơ nhìn Thiên Cơ Thánh sư, lãnh đạm nói, lời nói vô cùng hờ hững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận