Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1988: Đoàn đội Tiên Trù Giới bị ngắm trúng (2)

Notice: Undefined offset: 246
Hóa thành một đạo lưu quang huyết sắc phóng vụt ra.
Một thanh liêm đao chết chóc huyết sắc chợt quét ngang, chém về phía cường giả của Bắc Vân Hải.
Vèo!
Cường giả Thâm Uyên vừa ra tay.
Tất cả mọi người lập tức chấn kinh.
Uy áp đã bức ép tất cả mọi người không thở nổi kia… vậy mà lại là một vị Tiểu Thánh.
Thật không ngờ cường giả Thâm Uyên khiêm tốn kia lại là một vị cường giả Tiểu Thánh.
Huyết bào bay phất phới.
Một tiếng phần phật!
Một cái đầu phóng vụt lên cao.
Thẳng về phía chân trời.
Máu tuôn như suối.
Máu tươi vung vãi đầy đất.
Cường giả Thâm Uyên vác liêm đao, trong tay cầm một que thịt xiên mà cắn một ngụm rồi tiếp tục cười tà ác.
- Ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi như vậy…
Cường giả Thâm Uyên cười đầy lạnh lùng.
Sau đó, thịt xiên trong tay hắn ta bị ném xuống đất, hắn ta nâng chân lên rồi giẫm mạnh xuống, còn nghiến mấy cái.
Vèo…
Làm xong tất cả mọi thứ.
Thân hình cường giả Bán Thánh của Bắc Vân Hải kia rơi xuống mặt đất… phát ra tiếng rầm rầm.
- Chết rồi?!
- Đây… có hơi hung tàn… quả nhiên cường giả Thâm Uyên đều là người tàn ác mà…
- Cũng lãng phí thịt xiên luôn rồi! Lãng phí mỹ thực… đáng xấu hổ mà!

Rất nhiều người ở xung quanh lôi đài đều ồ lên.
Giết địch trong một chiêu, đây là sự kiện chết người đầu tiên trong trận đấu đoàn thể từ trước đến nay.
Cho dù là trận chiến giữa Bộ Phương với cường giả của Hắc Phong đại lục, Bộ Phương dùng Bạo Liệt Ngưu Hoàn thì cũng chỉ có thể đánh Bán Thánh bị thương thôi, cũng không thể đập chết được.
Nhưng Tiểu Thánh của Thâm Uyên này thì lại không chút do dự mà bắt đầu giết chóc.
Chém một đao xuống đầu đối thủ.
Ma Viên thống lĩnh híp mắt lại, khóe miệng hắn ta câu lên một nụ cười lạnh lẽo.
- Đúng vậy… bây giờ mới ra dáng này, trận đấu như chơi trò chơi vậy thì còn gì là thú vị?!
Cường giả của Bắc Vân Hải đều ngây ra.
Sau đó, không ít người đều phát ra tiếng rít gào đầy phẫn nộ.
Đồng đội tử vong, đối với bọn họ mà nói là một sự kích thích.
Có người đỏ bừng cả đôi mắt, rít gào lên một tiếng đầy kiềm nén.
Cũng không ăn nổi thịt xiên nữa.
- Một đám rác rưởi… đến bao nhiêu người, ta giết bấy nhiêu tên…
Cường giả Thâm Uyên vác Huyết Sắc Liêm Đao mà nở nụ cười lạnh lùng.
Khí thế cuồng vọng này làm cho không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Sau đó, vị Tiểu Thánh kia đi xuống lôi đài.
Có một vị cường giả Thâm Uyên khác khoác huyết bào bước lên trên lôi đài.
Một vị cường giả vọt lên từ bên trong Bắc Vân Hải, thiên đạo ý chí trên đỉnh đầu của tiểu thế giới Bắc Vân Hải đang lưu chuyển…
- Giết huynh đệ của ta, ta và Thâm Uyên các ngươi không đội trời chung!
Bán Thánh của Bắc Vân Hải rít gào lên.
Ánh mắt đỏ bừng.
Khí thế tận trời, hơi thở lập tức hóa thành sóng biển, đánh từng đợt đến.
Thiên đạo ý chí hóa thành chín làn sóng trùng điệp, uy áp rung trời!
Ầm ầm ầm…
Cơ thể của cường giả Thâm Uyên ẩn bên trong huyết bào, hắn ta lập tức phì cười đầy vẻ khinh thường.
Đôi môi đen kịt nhếch lên
Ngay sau đó, huyết bào nổ tung.
Cường giả Thâm Uyên hóa thành một đạo lưu quang huyết sắc.
Đập thẳng vào bên trong sóng biển gập ghềnh.
Rầm!!
Cả sóng thiên đạo ý chí trùng điệp đều nổ tung.
- Nếu là Tiểu Thánh mà thi triển một chiêu này sẽ có sợ hãi một chút… nhưng mà Bán Thánh… rác rưởi mà thôi.
Lưu quang huyết sắc hiện ra.
Giây tiếp theo, hai thanh loan đao đặt ngay trên đầu của vị Bán Thánh Bắc Vân Hải kia.
Sau đó, hai thanh loan đao chém xuống.
Một tiếng vù vù vang lên…
Máu tươi tận trời!
Một chiếc đầu lại nổ tung rồi rơi xuống từ trên bầu trời.
Lại thêm một Bán Thánh của Bắc Vân Hải tử vong.
Rầm!
Thi thể ngã lên trên lôi đài phát ra tiếng rầm vang, tựa như là tiếng trống đánh vang dội trong lòng mọi người vậy.
Người của Thâm Uyên… thật là độc ác!
Tất cả mọi người bên dưới lôi đài đều trầm mặc, lại một vị Tiểu Thánh nữa, rõ ràng Thâm Uyên này có chuẩn bị mới đến.
Cường giả của Bắc Vân Hải đã chết hết hai vị liên tục rồi.
Không khí bi thương tràn ngập khắp bên trong trận doanh của Bắc Vân Hải.
Tiếng thét dài vang vọng.
Người mạnh nhất của Bắc Vân Hải xông thẳng lên.
Năng lượng trên người hắn ta sôi trào, giờ khắc này lại mạnh mẽ đột phá.
Đây là một vị Bán Thánh đứng đầu, vốn là muốn đột phá Tiểu Thánh trong trận đấu lần này, nổi tiếng ngay lập tức.
Thật không ngờ lại tận mắy nhìn thấy cái chết của hai người đồng đội.
Cường giả Thâm Uyên vươn đầu lưỡi liếm máu tươi phía trên loan đao.
Sắc mặt lạnh lùng.
Hắn ta chậm rãi xoay người đi xuống đài.
Bên trong trận doanh Thâm Uyên, một bóng dáng khoác huyết bào phóng ra.
Một thanh trường thương đen kịt chợt bị ném mạnh tới, tiếng rít gào bùng nổ từng trận.
Một tiếng rầm vang lên.
Hắn ta va chạm với vị cường giả lao ra từ bên trong trận doanh của Bắc Vân Hải kia.
Tiếng vèo vèo truyền đến!
Trường thương bay ngược ra.
Một tiếng thét dài phóng vụt tới.
Hơi thở huyết sắc tràn ngập.
Trong Thâm Uyên lại có một vị Tiểu Thánh ra tay…
Trường thương phụt ra bị cường giả Thâm Uyên này bắt lấy, rồi ngay lập tức đâm ra một lần nữa.
Hung hăng đâm xuyên qua thân hình của vị Bán Thánh Bắc Vân Hải đang sôi trào đột phá kia.
- Thâm Uyên chết tiệt…
Mắt của cường giả Bắc Vân Hải dường như muốn nứt ra!
Rầm một tiếng.
Tiến đánh.
Cường giả Thâm Uyên lập tức bị đánh bay.
Phun ra máu tươi.
Phần phật một tiếng.
Cơ thể đang bay ngược ra kia lại vung trường thương xỏ xuyên qua đầu của Bán Thánh Bắc Vân Hải, cắm chặt hắn ta lên trên mặt đất…
Máu tươi phun ra từ trong đầu của cường giả Bắc Vân Hải…
Rầm!
Cường giả Thâm Uyên rơi xuống đất, huyết bào trên người rách toạc ra, để lộ thân hình đầy vết thương loang lổ, hắn ta lau đi vết máu trên khóe miệng.
- Phì… rác rưởi.
Cường giả Thâm Uyên khinh thường cười lạnh.
Hắn ta đi tới trước thi thể rồi rút trường thương ra.
Cả lôi đài yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí có người còn quên cả ăn thịt xiên…
Huyết Tinh của Thâm Uyên làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mọi người đều hiểu trận đấu Minh Khư Thiên Đạo này… cũng không phải trò đùa.
Cường giả Thâm Uyên vác trường thương đang nhỏ máu mà nở nụ cười lạnh như băng.
- Lão đại của bọn ta đã nói rồi, kết cục của đám rác rưởi Bắc Vân Hải này chính là kết cục của đám bò sát Tiên Trù Giới kia… đừng để bọn ta gặp phải Tiên Trù Giới các ngươi, nếu không… sẽ để cho các ngươi thể nghiệm thử cái gì gọi là tử vong, tất cả… đều phải chết hết.
Cường giả Thâm Uyên cười lạnh lùng.
Nói xong, hắn ta vác trường thương huyết sắc đi xuống lôi đài.
Tất cả mọi người ồ lên.
Vậy mà Thâm Uyên lại nhằm vào Tiên Trù Giới như thế…
Bị một đoàn đội tràn ngập sát khí như vậy gặp phải, Tiên Trù Giới thật sự xong đời rồi…
Ba vị Tiểu Thánh đó…
Sức mạnh của Thâm Uyên đã vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
Tiên Trù Giới, sao có thể chống lại được chứ?
Cho dù có vị đầu bếp thần kỳ kia, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì…
- Xem ra phải nhân lúc trước khi Tiên Trù Giới gặp được Thâm Uyên, nên ăn nhiều thịt xiên một chút… nếu không sau này sẽ không còn thịt xiên để ăn nữa rồi…
Có người thì thầm.
Trước quán nhỏ.
Động tác đang cầm xẻng dẹt của Bộ Phương hơi ngừng lại.
Hắn nhíu ánh mắt lại mà ngẩng đầu nhìn về phía lôi đài, nơi đó có sát khí lạnh thấu xương mãnh liệt truyền đến.
Lời kêu gọi đầu hàng của cường giả Thâm Uyên rơi không sót một chữ vào trong tai của hắn.
- Thâm Uyên hả… xem ra chưa nổ cho sướng nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận