Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2877: Tặng ngươi một mũ Phỉ Thuý (1)

Nhĩ Ha mặc trường bào màu đen, quấn chặt lấy mình.
Trên Đại Đạo bao la, hắn ta bước từng bước chậm rãi.
Hắn ta cứ bước đi, dù con đường phía trước vô cùng nguy hiểm và khó khăn…
Hắn ta từ trước đến nay chưa từng bỏ cuộc!
Chỉ vì chân ái trong lòng hắn ta, đúng… chính là chân ái!
Hắn ta vốn dĩ muốn nhờ Bộ Phương giúp đỡ, sau khi suy nghĩ kỹ, hắn ta lại từ bỏ.
Bộ Phương có thể đưa hắn ta đến Hỗn Độn là đã quá tốt rồi.
Những chuyện còn lại để hắn ta tự giải quyết.
Rất nhiều chuyện không thể để người ngoài giúp được.
Phía xa.
Là một thành trì rộng lớn.
Đây là thành trì bên ngoài cung Thiên Thần Luân Hồi.
Trong Hỗn Độn, Minh Vương Nhĩ Ha thật sự quá yếu, hắn ta cũng muốn nâng cao tu vi của bản thân, nhưng tu vi của hắn ta cũng đã tăng rất nhanh rồi!
Vào thành, Nhĩ Ha vội vàng quấn mình chặt hơn, đưa tay từ trong hắc bào ra, cắn miếng que cay cho vào miệng.
Ngậm miếng que cay, mùi thơm lưu lại trên đầu lưỡi và môi khiến cho Minh Vương Nhĩ Ha vô cùng mê hoặc.
Cảm giác này như thấu tận vào xương!
Sau đó phải cố gắng để tìm được nữ nhân mình yêu thương!
Vào thành, theo dòng người, hắn ta đi rất nhanh để hỏi thăm tin tức về nàng.
Chính vì thế mà hắn ta thậm chí không màng đến ánh nhìn của người khác.
Với tính khí hung bạo của mình, làm sao hắn ta có thể chịu đựng được ánh nhìn của người khác.
Nếu không phải vì tình yêu trong lòng hắn ta thì có lẽ hắn ta đã làm ầm ĩ lên rồi!
Trong ánh mắt chán ghét và kinh thường của người khác.
Minh Vương Nhĩ Ha từ từ bước đi.
Người dân trong thành trì này đều vô cùng kiêu ngạo, họ xem thường sức mạnh của hắn ta, không thèm để mắt đến hắn ta.
Thậm chí khi hắn ta lấy que cay khách sáo với một Tiểu Oa Oa bảy tuổi, hắn ta cũng bị Thần Vương Phụ Mẫu đuổi theo chạy qua mấy con phố.
Thể xác lẫn tinh thần của hắn ta đều kiệt quệ.
Nhưng khi nghĩ đến nàng, Minh Vương Nhĩ Ha lại tràn đầy động lực!
Ngậm que cay, hắn ta không biết con đường này đi về phương nào, chỉ biết rằng phía xa kia chính là hy vọng!
Trong thành trì này rất nguy hiểm, khi vừa đến Hỗn Độn, Nhĩ Ha cùng với Bộ Phương đã bị truy đuổi như vậy.
Vì thế hắn ta rất cẩn trọng, một khi thân phận bị bại lộ, hắn ta nhất định sẽ bị xoá sổ ngay lập tức!
Minh Vương Nhĩ Ha dựa vào góc tường thở ra một hơi mệt mỏi.
Tay run run đưa que cay ngậm ngay khoé miệng.
Bỗng nhiên.
Minh Vương Nhĩ Ha sửng sốt, bởi vì hắn ta cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc.
Khí tức này khiến lòng hắn ta như có gợn sóng nổi lên, mãnh liệt rung động, run rẩy không ngừng!
- Là nàng.
Minh Vương Nhĩ Ha vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả khi nàng hoá thành tro, Minh Vương Nhĩ Ha cũng sẽ không nhận lầm khí tức của nàng.
Tuy nàng là nữ nhi của Thiên Thần Luân Hồi, nhưng… hắn ta đã ngủ với nàng!
Khí tức của nàng, Nhĩ Ha sẽ không nhận lầm đâu!
Dựa theo vị trí, Minh Vương Nhĩ Ha chạy băng băng một đường.
Hắn ta quay trái quay phải, niềm vui sướng trong lòng khiến hắn ta tràn đầy động lực.
Cuối cùng, hắn ta đã nhìn thấy được nàng.
Nữ nhân mà hắn ta luôn nhớ mong trong lòng.
Nhĩ Ha thở gấp, với sức lực của hắn ta, vốn dĩ không thể thở gấp như vậy, nhưng… ngay lúc này, hắn ta đã kích động đến nỗi không thể không thở gấp.
Hình ảnh trước mắt dần làm mờ đi vẻ phấn khích trên gương mặt hắn ta.
Minh Vương Nhĩ Ha trong hắc bào nhìn chằm chằm về phía xa.
Ở đó có một nữ nhân xinh đẹp và mạnh mẽ, nhưng nữ nhân đã được một người nam tử thanh tú ôm hôn, dẫn vào trong một phủ đệ nguy nga.
Chuyện gì đã xảy ra?
Nhĩ Ha có chút ngỡ ngàng.
Vẻ ngoài thân thiết của cả hai khiến hắn ta như bị sét đánh. Mẹ nó… chuyện này là sao?
Bóng người đi xa, hắn ta muốn xông vào phủ đệ, tìm nàng để hỏi thăm, hắn ta không muốn chất vấn, sợ rằng lớn tiếng sẽ làm phiền đến nàng.
Nhưng Nhĩ Ha bị các thủ vệ Thần Vương trước phủ đệ chặn lại.
- Ta quen nàng ấy!
Nhĩ Ha gấp gáp nói lớn.
- Ngươi quen phu nhân ư? Thật nực cười… Phu nhân là nữ nhi của Thiên Thần, bây giờ là vợ của Thiên Thần Thượng Cổ ta. Ngươi là thứ gì mà có tư cách quen biết phu nhân?
Hai tên thụ vệ Thần Vương giễu cợt, đánh Minh Vương Nhĩ Ha bay ra ngoài.
Nhĩ Ha chết lặng, bên tai vang lên âm thanh đến chói tai.
Nàng đã trở thành vợ của người khác rồi?
Sao lại có thể như vậy?
- Nàng lừa ta!
Minh Vương Nhĩ Ha đứng lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ hung bạo.
Khí tức lên xuống thất thường, hắn ta đã nghiêm túc hơn rồi.
Hắc bào bị xé rách, khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc hiện ra…
Nhưng sức mạnh của hắn ta còn quá yếu, bị hai tên thủ vệ đè lên đánh…
Nhĩ Ha dũng cảm chống lại!
Hắn ta không tin sự thật lại phũ phàng đến như vậy!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói nhẹ nhàng làm dừng lại tất cả mọi thứ.
Minh Vương Nhĩ Ha đứng tại chỗ, hai mắt đỏ hoe, khoé miệng ho ra máu, khí tức chìm nổi.
Hắn ta gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng nữ tử như đang lay động dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt nữ nhân có chút lạnh lùng, liếc nhìn hắn ta một cái khiến sắc mặt hắn ta bỗng tái nhợt.
Nỗi đau lúc đó dường như đã vượt ra khỏi nỗi đau thể xác!
Ta, Nhĩ Ha, bị vứt bỏ rồi!
- Giữ lại mạng sống cho hắn, đưa ra khỏi thành đi.
Nàng thở dài một hơi, từ tốn nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Hai tên thủ vệ gật đầu.
Sau lưng nàng, một nam nhân anh tuấn bước đến ôm eo nàng.
- Là thứ tình yêu mà nàng lưu luyến khi trải qua ở nhân gian đây ư?
Nam nhân khẽ cười.
- Hắn có thể đến được Hỗn Độn, thiếp thật sự rất bất ngờ, phụ thân rõ ràng đã đánh hắn đến ngất rồi.
Nữ nhân từ tốn nói.
- Tha cho hắn đi.
Sắc mặt nàng lẫn lộn, liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Ha đang đau xót, quay đầu rời đi.
Cái quay đầu đó như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Nhĩ Ha.
Sau khi nữ nhân rời đi, sắc mặt nam nhân lại lạnh xuống.
- Tha mạng cho hắn ư? Haha… Lôi ra giết đi, kéo Thần Hồn vào Luyện Ngục Luân Hồi, vĩnh viễn không sống được, đụng đến nữ nhân của ta… cái này chính là trả giá.
Nam nhân nói không cảm xúc.
Cơ thể Minh Vương Nhĩ Ha run lên, như thể bị sét đánh.
Sự cương quyết, lạnh lùng của nàng khiến hắn ta như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt.
Hắn ta… bị bỏ mặc rồi!
Không hổ danh là nữ nhi của Thiên Thần Luân Hồi…
Mắt Nhĩ Ha hơi lờ mờ.
Lời nói của nam nhân đó càng khiến cho hắn ta không nhịn được mà cười nhạo.
Minh Vương Nhĩ Ha cúi đầu, khoé miệng chảy máu, run rẩy cười rộ lên…
Sau đó.
Hắn ta run rẩy nhấc tay lên, bàn tay nhuốm đầy máu, ngón tay thon dài đang kẹp que cay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận