Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2122: Tiểu U say rượu (2)

Notice: Undefined offset: 215
- Chỉ có một cảnh giới?
- Sauk hi Tiểu Thánh uống rượu, cũng chỉ có thể đột phá được một cảnh giới thôi sao?
- Đây. . . có phải là đã uống rượu giả hay không vậy?
...
Đám gia chủ thế gia tài phiệt đều ngây ngốc, bất giác nhíu mày, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nhưng hiển nhiên, rượu của Bộ Phương r đương nhiên không phải rượu giả, điều đó có nghĩa là, tác dụng của loại rượu này với Tiểu Thánh cũng chỉ có thể đột phá một cảnh giới.
Hay nói cách khác, loại rượu này... mặc định trợ giúp cho người uống rượu đột phá một cảnh giới.
Mặc dù hiệu quả đã rất nghịch thiên, nhưng vẫn làm cho nhiều người cảm thấy có chút tiếc nuối, đặc biệt là đám người Tiểu Thánh.
Nếu như chỉ có thể đột phá một cảnh giới, vậy thì một trăm vạn một chén rượu cũng có chút không đáng giá rồi.
Tài nguyên tu luyện của một trăm vạn Minh Tinh có thể để cho một số Tiểu Thánh tu luyện trong vài năm rồi.
Có điều là rượu này lại là Thần Tửu đối với Đại Thánh hoặc là Tiểu Thánh Cửu Chuyển!
Nếu như Tiểu Thánh Cửu Chuyển uống rượu này, nói không chừng có thể đột phá đến cảnh giới Đại Thánh...
Như thế, đối với toàn bộ Địa Ngục mà nói, Địa Ngục sẽ có thêm bao nhiêu Đại Thánh mới chứ!
Vì vậy, loại rượu này vẫn có những tác dụng của nó!
Xì xì xì!
Tiểu U đã đột phá hoàn tất.
Sắc mặt của Bộ Phương lại càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Xa xa.
U Cơ đeo một thanh kiếm nặng ở sau lưng, nhìn sắc mặt của Tiểu U cũng tái nhợt vài phần.
Ánh sáng màu xanh lục trên người Tiểu U đột nhiên trào ra, dáng dấp lạnh lùng đó của con rắn lời nguyền như ẩn như hiện.
Một đôi mắt lạnh lùng khóa chặt trên người Bộ Phương.
Hồi lâu sau, ánh sáng màu xanh lục đó mới bắt đầu biến mất.
- Con rắn lời nguyền...
Bộ Phương nheo mắt lại, cũng cảm thấy có chút đau đầu, rốt cuộc phải giải quyết lời nguyền trên người Tiểu U như thế nào đây.
Bộ Phương kéo Tiểu U đi lên tầng hai, mở cửa phòng Tiểu U ra, đặt nàng lên giường.
Hắn xách Tiểu Hồ từ trên vai mình xuống, đặt nó bên cạnh đầu của Tiểu U.
Một người một cáo cứ như vậy mà bắt đầu ngáy khò khò.
Bộ Phương đóng cửa bước ra ngoài, tiếp tục quay trở lại trong nhà hàng.
Mà tin tức Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp chỉ có thể trợ giúp cho Tiểu Thánh đột phá một cảnh giới đã truyền ra ngoài.
Đám gia chủ hào môn thế phiệt đang đứng trong hàng lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Rất nhiều thế gia đều không xếp hàng tiếp nữa mà lần lượt rời đi.
Bọn họ tới đây là để uống rượu và vì hiệu quả đột phá của rượu.
Theo như bọn họ nghĩ, nếu đã có thể trợ giúp cho Đại Thánh đột phá một cảnh giới, thì ít nhất có thể giúp cho Tiểu Thánh đột phá đến ba bốn cảnh giới...
Nhưng bây giờ có vẻ như loại rượu này không thần kỳ như trong truyền thuyết đã nói.
Bộ Phương ngược lại rất bình tĩnh.
Vẻ mặt của hắn không thay đổi mà nhìn nhà hàng vốn dĩ đang đông đúc, chật cứng như nêm, thoáng một cái, người xếp hàng bỗng lần lượt rời đi.
Hắn đã đoán ra được tình huống này từ lâu rồi.
Đám người này chỉ vì muốn đầu cơ trục lợi mà thôi, muốn dựa vào mỹ tửu để đột phá nhiều cảnh giới.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ.
Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp tuy rằng rất thần kỳ, nhưng đột phá ba bốn cảnh giới cũng không phải chuyện có lợi gì cho người tu luyện.
Ngược lại, Bộ Phương cảm thấy đột phá một cảnh giới rất hợp lý, mặc dù chỉ đột phá một cảnh giới, nhưng tác dụng của Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp lại có thể giúp cho bọn họ gột rửa cơ thể một lần nữa và đặt nền móng vững chắc.
Căn cơ mới là mấu chốt.
Bộ Phương nhìn những bóng dáng đang lần lượt rời đi với vẻ mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt của đám người U Cơ nhìn vào Bộ Phương trở nên kính nể hơn rất nhiều.
Đứng trước sự thay đổi nhanh chóng đó, mà hắn vẫn có thể tỏ ra bình thản như vậy.
Bọn họ cũng bỏ tiền ra để mua một ly rượu.
Không được phép mang rượu ra khỏi nhà hàng, vì vậy bọn họ đã uống cạn trong nhà hàng.
Sau khi uống một chén rượu vào trong bụng, bọn họ đều bắt đầu ngà ngà say.
Sắc mặt của Kim Giác đỏ ửng, vỗ cơ bắp trước ngực mình, không ngừng hét lên.
Lạc Cơ thì cười khúc khích liên hồi.
Cho dù là Ngục Chủ đại nhân vô cùng uy nghiêm trong ngày thường, nhưng khi uống rượu say thì vẫn thất thố liên tục.
Ngay cả U Cơ vô cùng nghiêm túc, sau khi uống rượu, cũng cầm thanh đại kiếm ném lên trong nhà hàng.
Bộ Phương xoa hai đầu lông mày.
Bảo Tiểu Bạch mời từng người bọn họ ra ngoài.
Mặc dù thế gia quý tộc đã bỏ đi rất nhiều vì thất vọng.
Bọn họ cho rằng rượu ngon không đáng giá một trăm vạn Minh Tinh.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thế gia ở lại, bọn họ mua rượu uống tại chỗ và đột phá tại chỗ.
Sau đó bốc phát vẻ say rượu và bị Tiểu Bạch mời ra ngoài.
Bởi vì bọn họ đã uống say, thế nên Bộ Phương không phán định là người gây chuyện.
Nếu không, Bái Y Cuồng Ma có thể lại sắp phải tái xuất giang hồ rồi.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhẹ nhàng bay tới, vừa vào cửa đã bật ra một tiếng cười như chuông đồng.
- Ha ha ha! Người thiếu niên Bộ Phương... Rượu của ngươi vô cùng tuyệt vời! Không hổ là nam nhân mà bản vương xem trọng!
Minh Vương Nhĩ Cáp bước đi theo hình chữ bát, nhanh chóng đi tới, vừa đi vừa cười thật to.
Đối với Minh Vương Nhĩ Cáp, Bộ Phương vẫn nhớ như in ngày hôm qua, sau khi tên hàng này uống say đã nói ra những lời thật lòng.
Trong nháy mắt, một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt của hắn...
Tên khốn kiếp này?
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật.
Tiếng cười của Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên im bặt, chỉ cảm thấy trong người ớn lạnh một hồi.
Có chuyện gì vậy?
Minh Vương Nhĩ Cáp chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất.
- Cho bản vương thêm một chén rượu!
Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch miệng cười to nói.
Uống rượu có thể đột phá, vậy thì hắn còn phải tu luyện làm gì nữa?
Một ngày uống một chén, không tới vài ngày, hắn có thể muốn vượt qua phụ thân của hắn rồi!
- Còn nữa, cho ta thêm mấy thanh Que Cay...
Minh Vương Nhĩ Cáp nói.
Đúng lúc Que Cay của hắn cũng đã ăn hết.
- Que Cay sao? Không có.
Bộ Phương lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái, chỉ đưa rượu cho hắn, Que Cay ấy hả, không có cửa đâu.
Hắn nói ai là tên khốn kiếp kia mà?
- Sao Que Cay lại không còn nữa? Không thể nào... hôm qua, ta thấy ngươi vẫn còn mà... Minh Vương Nhĩ Cáp lập tức trợn trừng mắt lên, nhất thời có chút không tin.
- Ơ hay, ngươi cái thanh niên này... Nghịch ngợm quá, mau lấy Que Cay ra đi, bản vương không thiếu tiền!
Minh Vương Nhĩ Cáp cười tinh quái, lại ném ra thêm một túi tiền, quơ qua quơ lại trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương nhếch miệng một cách lạnh lùng.
- Tên chết tiệt là ta đây... không có Que Cay, Que Cay không hề tồn tại, cả đời này cũng đều không thể nào có được...
Bộ Phương nói.
Minh Vương Nhĩ Cáp nghe xong những lời này, lập tức trở nên kinh hãi, làm sao người thiếu niên Bộ Phương biết được danh từ chết tiệt này chứ?
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trời ạ, không phải hôm trước hắn uống rượu xong đã gây ra chuyện khủng khiếp gì đó đấy chứ?
Sau khi sắp xếp lại các mảnh vỡ... nhưng hắn đều không nhớ gì cả...
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm đó của Bộ Phương, Minh Vương Nhĩ Cáp ngoan ngoãn không tìm đường chết mà cầm theo ly rượu đi qua một bên.
Sau khi uống một chén rượu vào trong bụng.
Hắn nheo mắt, kéo cằm, muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi đột phá, nhưng... đợi cả buổi mà chỉ thấy đầu óc choáng váng.
Còn đột phá, lại không hề xuất hiện...
Cái gì?
Minh Vương Nhĩ Cáp sửng sốt.
Chẳng lẽ loại rượu này... chỉ có thể trợ giúp đột phá trong lần uống đầu tiên thôi sao?
Còn có hoạt động gian lận như vậy sao?
Tiếng bước chân giòn giã vang lên.
Ngoài cửa, làn gió thơm lừng ùa tới.
- Ồ, mùi vị thơm quá, Bộ lão bản... Đã lâu không gặp, lần này ngươi lại nghiên cứu ra thứ hay ho gì vậy?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa.
Không ít thế gia quý tộc chưa rời đi đều nhìn đến mức ngây người.
Dáng người uyển chuyển xinh đẹp tuyệt trần đó thực sự đẹp đến mức làm cho người ta phải nghẹt thở.
Nữ Vương Bích Lạc bước vào nhà hàng, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận