Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 486: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như đã nói đâu

Ba vị y sư nhất thời nổi giận, bọn họ sẽ sợ Bộ Phương sao? Bọn họ ít nhiều cũng có người phá vỡ gông xiềng Chí Tôn, trở thành cường giả Thần Thể Cảnh.
Hai người khác cũng là cảnh giới Chí Tôn, còn sợ một tiểu tử Chí Tôn như ngươi?
- Ngươi nói ta biết, thứ này dùng thế nào? Trực tiếp ăn?
Quan khảo hạch ngăn cản ba y sư muốn gây sự, ánh mắt dừng trên đậu hủ thối cay thơm.
- Đương nhiên trực tiếp ăn…
Bộ Phương nói.
Trực tiếp ăn thứ giống phân này?
Quan khảo hạch nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Bộ Phương, phát hiện ánh mắt chân thành tha thiết của đối phương.
Đó là một ánh mắt cổ vũ.
Xem thi đấu trên đài.
Phúc Bá và Nam Cung Uyển đều nhìn thấy cảnh tượng này.
- Xem ra thành phẩm của tiểu tử kia đã hoàn thành rồi, chúng ta đi xuống nhìn thử xem.
Phúc Bá nói.
Nói xong trước tiên đi xem đấu đài, hắn thật ra muốn nhìn xem tên tiểu tử chức nghiệp đầu bếp định càn rỡ tiến đến Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, rốt cục có năng lực gì.
Món ăn kia, thật là chỗ dựa của hắn sao?
Quan khảo hạch còn đang do dự, sau khi Nam Cung Uyển và Phúc Bá đầu đi xuống, vẫn không có lựa chọn mà ăn đậu hủ thối.
Hắn thấy Phúc Bá, hai mắt cũng sáng ngời.
- Đại nhân, ngài đã đến.
Quan khảo hạch cung kính nói.
- Đây là món ăn tiểu tử này nấu sao?
Phúc Bá híp mắt nhìn đậu hủ thối cay thơm kia.
Hai mùi hương thơm nồng và thối bùng nổ hòa quyện cùng nhau, khiến người ta có thể nghiệm bất đồng.
Lúc Phúc Bá nhìn thấy món ăn này, hai mắt không khỏi trừng lớn, chủ yếu là mùi hương bay ra kia, khiến cả người hắn cũng sởn cả gai ốc.
Trên đài xem thi đấu, hắn ngửi được vị thối, nhưng hắn có thể chịu đựng được, đến gần ngửi, lại thối đến cực hạn.
So với vị thối của độc sư bình thường… con mẹ nó còn thối hơn!
Đầu bếp, đây là đầu bếp sao?
Phúc Bá cảm thấy tam quan của mình giống như sụp đổ.
- Được rồi, ngươi không cần khó xử, món ăn này, ta tự mình nhấm nháp, người này, do ta đến khảo hạch.
Phúc Bá chép miệng nói.
Quan khảo hạch giống như trút được gánh nặng, đưa chén đĩa trong tay cho Phúc Bá, trốn ra xa, nhìn chằm chằm Phúc Bá.
- Phúc Bá, ngươi nếm hay không? Không nếm, ta có thể bắt đầu rồi…
Nam Cung Uyển dịu dàng cười, vị thối không chút ảnh hưởng nàng. So với đậu hủ thối Bộ lão nấu trước quán ăn lúc trước, mùi của đậu hủ thối cay này dễ ngửi hơn.
Phúc Bá kinh ngạc lời nói của Nam Cung Uyển, vật ghê tởm này, thân là công chúa của Nam Cung Gia, vậy mà muốn nếm thử, chẳng lẽ thật có huyền bí bên trong?
Dùng đũa gắp một miếng, đũa kẹp lấy đậu hủ thối hơi vàng, nhất thời nước dầu nồng đậm chya3 xuống.
Mùi thối cuồn cuộn, khiến người khác buồn nôn.
Phúc Bá cảm thấy sông cuộn biển gầm trong dạ dày mình, hắn thật dùng sinh mệnh khảo hạch mà! Nhắm mắt lại, Phúc Bá lấy tay nhét đậu hủ thối vào miệng, hạ quyết tâm nhai nuốt xuống.
Cảm giác mềm dính tràn ngập miệng, giống như sữa bò phủ lên da thịt.
Hương vị ngon bất ngờ!
Phúc Bá kinh ngạc mở mắt, ngạc nhiên nói.
Nước dầu bên ngoài đậu hủ thối có rất nhiều, vừa cắn xuống, nước dầu chảy ra, mang theo hương nồng đặc biệt.
Cảm giác đầu tiên của Phúc Bá là thối, cảm giác thứ hai là mềm, cảm giác thứ ba là thơm…
Con mẹ nó đồ ăn vậy mà hắn lại cảm thấy thơm?
Phúc Bá cảm giác đầu mình bị hôi đến hư rồi. Nhưng cảm giác này chân thật từ vị giác này phi thường tuyệt vời. Thứ này… ăn vào thật sự không thối chút nào!
Phúc Bá trừng lớn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Đây là một chuyện đảo ngược tình thế không ai ngờ, căn bản là chuyện Phúc Bá không thể đoán ra được. Lại vươn đũa, gắp thêm một miếng vào miệng, Phúc Bá ăn như say rượu.
Bẹp bẹp…
Phúc Bá càng ăn càng nhanh, tốc độ càng ngày càng kinh người.
Vẻ mặt của ba y sư kia cũng ngây ngẩn, bọn họ không thể hiểu nổi biểu tình động tình kia của Phúc Bá.
Cay, sảng, thơm!
Đậu hủ thối cay thơm khiến trái tim Phúc Bá đập thình thịch.
Ba vị y sư hoàn toàn há hốc mồm, đã xảy ra chuyện gì rồi… Vì sao Phúc Bá lúc trước còn là bộ dáng hung thần ác sát, giờ phút này lại hoàn toàn say mê?
Chẳng lẽ vật giống phân kia… không khó ăn?
- Ăn ngon a! Hương vị thật sự phi thường tuyệt vời!
Phúc Bá kinh thán.
Bộ Phương thật bình tĩnh, đây hoàn toàn không ngoài dự liệu của hắn.
Hơn nữa trọng điểm của món ăn này cũng không phải là mỹ vị mà trọng yếu là linh khí và hiệu quả trong thức ăn.
Quả nhiên, cả người Phúc Bá rất nhanh chấn động. Ăn mấy miếng đậu hủ thối, hắn liền cảm thấy chân khí cả người vận chuyển phi thường nhanh, tạp chất trong cơ thể giống như được cọ rửa.
Phốc phốc…
Vài tiếng đánh rắm, mọi người đều ngẩn ngơ.
Nam Cung Uyển phản ứng đầu tiên, vội vàng bịt mũi, nhanh chóng lùi ra xa.
Bộ Phương cũng không nói lời nào rời xa Phúc Bá.
Xuất hiện của cơn đánh rắm này là bởi vì tạp chất trong cơ thể Phúc Bá được lọc sạch, cho nên mới đánh rắm không ngừng.
Mỗi lần đánh rắm, Phúc Bá sẽ cảm thấy thân thể mình nhẹ hơn vài phần.
Giống như trẻ lại không ít.
Loại thể nghiệm này, quá sung sướng!
Hiệu quả của món ăn này còn hơn hiệu quả của đan dược cửu phẩm Thối Thể Đan!
Trong lòng Phúc Bá kinh thán, tiểu tử kia không phải nói năng lung tung. Món ăn hắn nấu ra thật có hiệu quả của đan dược cửu phẩm!
Quả thật khó tin!
Lúc trước hắn còn xem thường!
Đánh rắm thì thối… còn thối hon mùi hương của đậu thủ hối!
Bang!
Một tiếng nổ vang, độc sư trên lôi đài cũng ngây người. Lò dược của hắn nổ tung, thuốc bột xanh biếc văng tung tóe.
Một cái đánh rắm vậy mà thối đến mức tâm thần của vị độc sư này không vững, nổ lò dược…
Độc sư đau lòng đến không thể hô hấp, gần như muốn rơi lệ, hắn sắp hoàn thành rồi a!
Hắn thật hận, hận đến phát điên!
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như đã nói đâu!
Phúc Bá hơi xấu hổ, nhưng đây là không thể khống chế, hắn hoàn toàn không thể ngừng đánh rắm liên tiếp.
Liên thủ đánh rắm mấy cái, hiệu quả mới yếu bớt. Cả người Phúc Bá chợt thư thái hơn nhiều, hiệu quả một món ăn, khiến hắn kinh thán!
- Được được được! Qua, thông qua!
Phúc Bá kinh hỉ nói.
Trù nghệ vậy mà thật có thể đạt đến trình độ này, khó có thể tin nổi.
Giám khảo và ba y sư đều trợn tròn mắt, như vậy đã đủ thông qua khảo hạch rồi?
Không công bằng a!
Bộ Phương mặc kệ kháng nghị của bọn họ, nếu đã đạt được quyền hạn tham gia Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, Bộ Phương tự nhiên sẽ không lưu lại nơi này, hắn phải trở về buôn bán.
Cho nên xoay người đi ra bên ngoài.
- Bộ Phương các hạ, ngươi đã đạt được tư cách tham gia đại điển, đừng quên ba ngày sau đến trung tâm quảng trường của Thiên Lam Thành tham gia vòng sơ khảo!
Thân hình Bộ Phương xa dần, Phúc Bá phục hồi lại tinh thần vội vàng hô với bóng dáng của Bộ Phương.
Trong lòng Phúc Bá hơi kích động, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy, xuất hiện của Bộ Phương không chừng là hy vọng của kỳ nhân dị sĩ bọn họ lần này.
Không chừng… tiểu tử này có thể sáng tạo ra kỳ tích!
- Phúc trưởng lão! Chúng ta không phục! Thành phẩm của tiểu tử kia quấy nhiễu chúng ta! Ngươi vì sao không tiêu hủy tư cách dự thi của hắn!
Ba vị y sư phẫn nộ nhìn Phúc Bá, tung ra lý do.
Bọn họ đều có tiềm lực mà, có cơ hội xâm nhập vào năm mươi hạng đầu… Bị loại trước khi thi đấu sơ khảo, điều này bọn họ sao có thể tiếp nhận?
Tiểu tử hạ bệ bọn họ cũng thoải mái đạt được quyền lợi dự thi… điều này khiến bọn họ càng không thể tiếp nhận!
Phúc Bá thản nhiên liếc mắt nhìn ba người, liếm liếm môi, không nói gì.
Đưa miếng đậu hủ thối cuối cùng trên dĩa sứ đến trước mặt bọn họ.
- Các ngươi nếm thử sẽ biết.
Ba vị y sư nhất thời ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ nhìn miếng đậu hủ thối giữa dĩa sứ, chép miệng.
----------oOo----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận