Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1737: Nữ Vương Bích Lạc, một bữa yến vương (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Bây giờ, ngươi nói cho bản vương biết, ngươi... tên là gì?
Giọng nói của Nữ Vương rất êm tai, mang theo một sự lạnh lùng từ bên trong vẻ dịu dàng đó, trong sự hờn dỗi lại có một chút cười khẩy, vang vọng bên tai mọi người.
Nhưng những lời nói của Nữ Vương lại khiến cho Bộ Phương hơi sửng sốt.
Hắn là nam nhân thứ hai đi vào Thần Nữ Thành trong mấy ngàn năm qua sao?
Người thứ nhất tên là Minh Vương Thiên Tàng gì đó...
Đợi một chút...!
Bộ Phương ngẩn người ra, nhìn Nữ Vương đang bay lơ lửng kia một cái với vẻ hơi có chút nghi hoặc.
- Minh Vương Thiên Tàng là ai? Ta chỉ biết một người tên là Minh Vương Nhĩ Cáp thôi...
Bộ Phương giật giật khóe miệng, trả lời.
- Bản vương không biết Minh Vương Nhĩ Cáp là người nào, nhưng Minh Vương Thiên Tàng kia cũng cực kỳ khủng khiếp, quả thực rất mạnh mẽ, tán tỉnh mẫu thân của ta, à...... đúng rồi, tên Minh Vương Thiên Tàng đó đã chết, nghe nói giết tới Minh Ngục, cuối cùng chết thảm ở nơi đất khách quê người.
Nữ Vương lại ngồi xuống ngai vàng Linh Kim, hai cái chân dài chồng lên nhau, bắp chân trắng nõn đè xuống, bóp thành một đường vòng cung kinh ngạc.
Nữ Vương giơ hai tay lên, chống chiếc cằm trắng trẻo nhìn Bộ Phương, nói.
- Đánh vào Minh Ngục... Chết thảm ở nơi đất khách quê người sao?
Bộ Phương hít vào một ngụm khí lạnh.
Vừa nói như vậy, hắn đã biết Minh Vương Thiên Tàng kia là ai rồi.
- Đó không phải là phụ thân của Minh Vương Nhĩ Cáp sao?
- Hừm...... không quan tâm đến tên đó nữa, nói cho ta biết tên của ngươi đi, ngươi đi tới núi Thần Tuyệt để làm gì?
Nữ Vương nói chuyện với Bộ Phương ngươi một câu ta một câu giống như đang nói chuyện trong nhà vậy.
Những người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Tuy nhiên, bọn họ không ngắt lời Nữ Vương, mà bọn họ cũng không dám xen ngang vào màn hội thoại của Nữ Vương.
- Ta là Bộ Phương, làm nghề đầu bếp.
Bộ Phương nói một cách nghiêm túc.
- Đầu bếp?
Ngay khi Bộ Phương vừa nói ra,
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cúi đầu xì xào bàn tán không thôi.
Nữ Vương cũng sửng sốt, sau đó cặp môi đỏ mọng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt quyến rũ nở một nụ cười xinh đẹp.
- Đầu bếp? Chính là kiểu đầu bếp nấu nướng trong phòng bếp kia sao?
- Ngươi lý giải vô cùng chính xác.
Bộ Phương nói.
Hắn chỉ là một đầu bếp vô cùng đơn giản, mở ra nhà hàng...
- Có chút thú vị, kỹ năng nấu nướng của ngươi so với tay nghề của các đầu bếp trong Xuân Phong Các của Thần Nữ Thành như thế nào? Những đầu bếp của Xuân Phong Các là đầu bếp giỏi nhất trong Thần Nữ Thành bọn ta.
Nữ Vương nghiêng người dựa vào ngai vàng Linh Kim, thản nhiên nói.
Bộ Phương nhíu mày, dường như không hiểu rõ ý của Nữ vương đọ́.
Nhưng vẫn thở ra một hơi.
- Ta... Vô địch.
Lời này vừa được thốt ra, lại làm dấy lên một hồi ầm ĩ xôn xao.
Nam nhân này quá càn rỡ rồi!
Đầu bếp của Xuân Phong Các là đầu bếp đứng đầu trong Thần Nữ Thành bọn họ, mỗi khi yến tiệc của Nữ Vương đại nhân đều do các đầu bếp của Xuân Phong Các nấu nướng.
Chẳng lẽ nam nhân này cảm thấy tài nấu nướng của mình tốt hơn so với đầu bếp của Xuân Phong Các sao?
Vẻ mặt của Bộ Phương hờ hững.
Nữ Vương cũng nheo mắt lại nhìn Bộ Phương.
Một hồi lâu sau.
Nữ Vương phất tay áo lên một cái.
- Ngươi muốn biết đường đi tới núi Thần Tuyệt sao? Ngươi biết núi Thần Tuyệt là nơi như thế nào không?
Nữ Vương hỏi.
- Ta biết núi Thần Tuyệt là vùng cấm địa của Địa Ngục... Nhưng mà ta nhất định phải đi tới đó.
Bộ Phương rất nghiêm túc.
Sinh tử tồn vong của Tiên Trù Giới liên quan đến việc hắn có thể tìm được Sinh Mệnh Chi Tuyền trong núi Thần Tuyệt hay không.
- Thật sự không thể hiểu nổi tại sao nam nhân các ngươi đều muốn đi tới núi Thần Tuyệt như vậy, có điều là ta cũng không cần phải hiểu, bản vương có thể cho ngươi một cơ hội, nhưng phải xem ngươi có thể nắm chắc cơ hội này hay không.
Nữ Vương nhìn Bộ Phương, bàn tay thanh tú lướt qua trên gò má của mình, cuối cùng chạm vào đôi môi đỏ mọng.
- Cơ hội gì?
Lông mày của Bộ Phương xiết chặt.
- Ta thật sự rất vội.
- Vội vàng cũng vô dụng, muốn đến được núi Thần Tuyệt thì phải có bản vương tự đích thân dẫn đường, nếu như bản vương không đưa ngươi đến đó, cả đời này người cũng sẽ không đến được.
Nữ Vương cười nhạt.
- Ngươi chỉ ngoan ngoãn nắm bắt lấy cơ hội mà bản vương ban cho ngươi thì có lẽ còn có thể làm cho bản vương đi tới núi Thần Tuyệt với ngươi đấy.
Lông mày của Bộ Phương lại càng nhíu chặt hơn, nếu quả thật đúng như những lời mà Nữ Vương đã nói, vậy thì việc vào được núi Thần Tuyệt này thật sự là rất khó khăn.
- Được rồi, ta đồng ý với ngươi, có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói đi.
Bộ Phương thở ra một hơi, vải băng bó quấn lại, nồi Huyền Vũ cũng được cất vào.
Nữ Vương lại tiếp tục nằm nghiêng trên ngai vàng Linh Kim, bàn chân trắng nõn tinh xảo, cặp đùi thẳng tắp trắng như ngọc, đều vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
- Cơ hội mà bản vương cho ngươi đó là... nấu cho bản vương một bữa vương yến, hơn nữa phải làm cho bản vương hài lòng mới thôi.
Nấu bữa tiệc sao?
Bộ Phương sững sờ, sau đó khẽ gật đầu.
Nấu bữa tiệc chứ không phải chỉ nấu đồ ăn, nấu đồ ăn là chỉ nấu một món, nhưng nấu cả bữa tiệc thì phải làm rất nhiều món ăn, hơn nữa ngụ ý là các món đều không được giống nhau.
Nấu yến tiệc càng khó hơn một chút so với nấu đồ ăn.
Bộ Phương chưa bao giờ nấu các món ăn đại tiệc, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới sự tự tin về việc nấu nướng của hắn.
- Không thành vấn đề, khi nào cần làm?
Bộ Phương hỏi.
Tuy nhiên, Nữ Vương lại nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.
- Nam nhân này, ngươi thật là có chút ngu ngốc, bữa tiệc của bản vương... là việc ngươi muốn làm thì có thể làm hay sao? Biết bao nhiêu người đang đứng xếp hàng để nấu bữa tiệc cho bản vương đấy, ngươi ấy mà... Trước hết phải tranh thủ lấy được tư cách làm tiệc rồi lại nói sau.
- Về phần làm thế nào để có được tư cách... thì bản vương cũng không biết, ngươi tự mình đi thăm dò đi, được rồi, bản vương mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa, lui ra đi.
Nữ Vương nói một cách hờ hững, sau đó cặp môi đỏ mọng mở ra, ngáp một cái.
Tiếp sau đó, khoát tay áo ra hiệu cho mọi người lui ra.
Bộ Phương cau mày, vẫn còn muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng, Lâm Đại Mỹ lại quay người lại đè lên vai hắn.
- Câm miệng, Nữ Vương nói lui ra, thì hãy ngoan ngoãn lui ra đi.
Ầm!
Lâm Đại Mỹ đạp xuống một cước.
Sau đó, sóng khí bắn ra tung tóe.
Trong nháy mắt, mang theo Bộ Phương, chạy ra khỏi đại điện.
Cót két một tiếng.
Cánh cửa cung điện bằng linh kim to lớn trong đại điện kia đang từ từ đóng lại.
Bóng tối dần bao phủ.
Bộ Phương nhìn thẳng xuyên qua khe cửa khép kín vào trong đó.
Ở nơi đó, Nữ Vương xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông đang nằm nghiêng trên ngai vàng Linh Kim, ánh mắt nhìn thẳng vào Bộ Phương.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Cuối cùng...
Cửa cung điện đóng lại một cái rầm.
Nữ Vương vẫn nằm nghiêng trên ghế, sau đó trở mình ngồi dậy.
Những người khác bên dưới cũng đã thối lui.
Nàng duỗi lưng một cái, phần cao ngất trước ngực như thể muốn nhảy ra ngoài.
Nữ Vương khẽ hừ nhẹ một tiếng.
- Một đầu bếp bình thường cũng có thể đến Thần Nữ Thành? Thật sự coi Thần Nữ Thành của ta là nơi mà ai cũng có thể đến hay sao? Bản vương lại muốn xem xem tên đầu bếp nhà ngươi... Có điểm gì khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận