Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2043: Ai dám động đến người của Cẩu gia ta? (1)

- Là ngươi!
- Là tên tiểu đầu bếp kia… vậy mà hắn ta lại dám xuất hiện?
- Hắn còn sống sao?

Tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ khiếp sợ.
Có thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, lúc này tên tiểu đầu bếp Bộ Phương kia lại là người đứng ra, cái người có thành tích xuất sắc trong trận thi đấu trên lôi đài kia.
- A di đà phật… Bộ lão bản, ngươi… đi nhanh đi!
Pháp vụ hòa thượng cười khổ một tiếng, hắn thật không ngờ người ra tay lại là Bộ Phương.
Bộ Phương có tu vi gì chứ? Chẳng qua chỉ là Bán Thánh thôi, sao hắn lại có thể là đối thủ của cường giả Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên liên hợp với nhau được.
Chạy đến đây hỗ trợ cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi.
Như vậy tội nghiệt của pháp vụ hắn ta lại tăng thêm một tầng nữa rồi.
Bộ Phương thu trà Cửu Chuyển Thiên Đạo trong tay lại, ánh mắt hắn thản nhiên liếc pháp vụ hòa thượng một cái.
- Không sao, cứu ngươi chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là tìm bọn họ tính sổ…
- Bọn họ hiểu được ý của ta.
Bộ Phương lạnh nhạt nói.
Tiếng nói của hắn quanh quẩn khắp toàn trường.
Bộ Phương uống trà cả một đường tới đây, Tinh Thần Lực của hắn cũng đã khôi phục tới mức đỉnh phong rồi.
Bỗng nhiên bây giờ hắn có hơi nóng lòng muốn đánh một trận với cái gọi là cường giả Tiểu Thánh kia.
Vì muốn tìm cường giả của Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên tính sổ?
Phía xa xa, sắc mặt của đám cường giả trong tiểu đội Địa Ngục đều trở nên vô cùng cổ quái, dường như bọn họ không hề ngờ tới tên tiểu đầu bếp này lại ngông cuồng như vậy.
Cho rằng có vài phần thực lực là có thể càn rỡ sao?
Thật đúng là không biết sống chết mà.
Cường giả của có Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên mạnh mẽ biết bao nhiêu chứ?
Ngay cả Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng không chống đỡ được, cũng gần như bị tiêu diệt toàn bộ rồi, một tên tiểu đầu bếp lại dám chạy tới góp vui.
Địa Ngục bọn họ đều rất tự giác chọn đứng ngoài quan sát, chính là vì kiêng kị thủ đoạn của Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc đó.
Nhưng mà, không giống như phản ứng của bọn họ.
Sau quầng sáng.
Tất cả mọi người quan sát trận đấu đều bắt đầu hoan hô.
- Đập chết hắn!
- Tiểu đầu bếp, chơi chết tên tiểu nhân đê tiện Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên này đi!
- Đã khó chịu với bộ mặt cao cao tại thượng của bọn chúng từ lâu rồi!

Bọn họ cũng được xem như là người biết rõ ràng thực lực của Bộ Phương nhất rồi, cho nên người nào người nấy cũng phát ra tiếng kinh hô chói tai.
Bọn họ biết món nợ giữa Bộ Phương với Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên là cái gì.
Vừa vào rừng rậm, Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc đã phái người vây đánh Bộ Phương, muốn giết chết hắn.
Mối thù này, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy được.

- Tính nợ? Ngươi dựa vào cái gì mà tính nợ với bọn ta?
Cường giả Thâm Uyên nói với vẻ lạnh lùng.
- Thật không ngờ ngươi lại thoát được từ trong tay đội trưởng… chẳng qua thì chỗ hắn có đường ngươi không đi, nơi đây không cửa ngươi lại vào, đội trưởng không giết ngươi, tất nhiên bây giờ bọn ta sẽ giết ngươi rồi.
Cường giả của Thâm Uyên cũng mở miệng, ánh mắt bọn họ lạnh như băng mà ngưng tụ trường mâu trong tay.
- Thật sự không ngờ ngươi có thể trốn ra được… có thể chạy thoát từ trong tay của cường giả Dực Nhân Cốc ta, ngươi cũng được xem như là có vài phần thực lực rồi.
Đội trưởng của Dực Nhân Cốc cũng híp mắt mà nói.
Lời nói của bọn họ làm cho người ở xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Hiển nhiên là không ngờ đến hóa ra còn có bí mật này bên trong nữa.
Rất rõ ràng, cường giả của Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc đều đã từng ra tay với Bộ Phương.
Khó trách Bộ Phương lại nói muốn tính sổ…
Đợi đã, tính sổ?
Khó khăn lắm mới thoát ra được, không phải nên trốn đi sao?
Sao còn có thể chạy tới chịu chết chứ?
Vèo…
Cường giả của Dực Nhân Cốc mang ánh mắt hết sức lạnh lẽo mà bắn nhẹ thanh trường kiếm chữ thập màu bạc trong tay một cái.
Bộ Phương khoanh tay mà nhìn bọn họ.
Gió thổi phất qua, mái tóc hắn tùy ý tung bay.
- Trốn?
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, hắn lắc lắc đầu.
Sau đó động tâm thần một cái.
Trong nhất thời, trên mặt đất hiện lên một đôi cánh chim trắng noãn nhiễm máu…
Mùi máu tanh nồng đậm lan tràn ra.
- Cánh gà này, hẳn là rất quen mắt nhỉ.
Bộ Phương nhìn cường giả của Dực Nhân Cốc rồi nói.
Hít hít hít!
Cánh?
Đây là cánh của cường giả Dực Nhân Cốc!
Sao cánh của cường giả Dực Nhân Cốc lại ở đây chứ… lại xuất hiện từ bên trong không gian vật phẩm của tên tiểu đầu bếp này.
Chẳng lẽ…
- Cánh còn người còn, cánh mất người cũng chết… vậy mà ngươi lại dám giết cường giả Dực Nhân Cốc ta!
Ánh mắt của đội trường Dực Nhân Cốc trừng lớn trong nháy mắt.
Hơi thở khủng bố lan tràn ra từ trên người hắn ta.
Rầm!
Sóng khí thổi quét đến, hơi thở đáng sợ mà áp lực đột nhiên khuếch tán ra từ trên người của cường giả Dực Nhân Cốc.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều co rút lại, bọn họ nhìn chằm chằm vào đội trưởng của Dực Nhân Cốc với vẻ không thể tin được.
- Đây… đây là tu vi Nhị Chuyển Tiểu Thánh!
Đội trưởng Địa Ngục co rụt ánh mắt lại, hắn ta cảm thấy vô cùng khó tin!
Pháp vụ hòa thượng cũng hít một ngụm khí lạnh.
Đám cường giả Thâm Uyên đều có vài phần kiêng kỵ.
Vậy mà đội trưởng của Dực Nhân Cốc lại là Nhị Chuyển Tiểu Thánh…
Bọn họ vẫn chẳng hay biết gì cả.
Rất nhiều người đều nghĩ mà sợ hãi không thôi, một vị Nhị Chuyển Tiểu Thánh đủ để thay đổi thế cục, một khi đối phương đột nhiên bùng nổ trong khổ chiến có thể sẽ khiến cho toàn quân bị tiêu diệt hết!
Cũng nhờ tên tiểu đầu bếp này lại làm cho tên đội trưởng Dực Nhân Cốc âm hiểm kia để lộ ra thực lực.
- Oh… đây chỉ là một đôi thôi, trên đường đến đây còn cắt thêm một đôi khác nữa này…
Bộ Phương nhìn đội trưởng của Dực Nhân Cốc mà nói với vẻ thản nhiên.
Sóng yên biển lặng, không hề cảm thấy áp bách một chút nào.
- Bộ lão bản, đi mau! Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu… Nhất Chuyển Tiểu Thánh còn kém Nhị Chuyển Tiểu Thánh nhiều lắm!
Sắc mặt của pháp vụ hòa thượng đã trở nên cực kỳ khó coi, hắn ta hô lên với Bộ Phương.
Lần này hắn thật sự biến sắc rồi.
Nếu như đội trưởng Dực Nhân Cốc là Nhất Chuyển Tiểu Thánh, với thủ đoạn mà Bộ lão bản bày ra trước đó thật sự cũng chưa chắc có thể chạy thoát được.
Nhưng mà…
Nếu là Nhị Chuyển Tiểu Thánh thì sẽ chết chắc không thể nghi ngờ!
- Ngươi giết đã hai vị cường giả Dực Nhân Cốc ta? Ngươi đáng chết!
Trong lòng của đội trưởng Dực Nhân Cốc chợt lạnh lẽo, bọn họ phái ra hai người Dực Nhân Cốc.
Một người đuổi giết Bộ Phương cùng với cường giả Thâm Uyên.
Tên còn lại thì truy sát cường giả của Long Thiên Giới để giành lấy ngọc bàn trong tay hắn ta.
Nhưng xem ra, dường như bây giờ cả hai đều bị giết hại rồi.
Hơn nữa còn chết trong tay của tên tiểu đầu bếp trước mặt này nữa…
Tên này!
Đáng chết!
Rầm!
Sóng khí đột nhiên xông lên ngập trời.
Đột nhiên trong ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc hiện ra vẻ lạnh như băng, hắn ta hóa thành một đạo lưu quang phóng vụt ra.
Chỉ trong khoảnh khắc đã xẹt qua từng đạo tàn ảnh.
Hơn nữa còn có hơi thở vô cùng khủng bố.
Hơi thở kia thổi quét đến tựa như muốn lật trời vậy!
Một đạo kiếm quang màu bạc bất chợt chém xuống, kình khí sắc bén tựa như muốn chém rách cả hư không!
- Chết đi!
Trong ánh mắt của đội trưởng Dực Nhân Cốc tràn đầy sát ý!
Tâm thần mọi người đều co rụt lại.
Một vị Nhị Chuyển Tiểu Thánh ra tay…
E là tên tiểu đầu bếp này muốn chết rồi!
Tu vi Bán Thánh, làm sao chống lại được Nhị Chuyển Tiểu Thánh chứ?
Chênh lệch thật sự là quá lớn!
Dường như trong kiếm quang chữ thập màu bạc có mang theo hàm ý thẩm phán, muốn chém Bộ Phương ra thành hai nửa.
Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.
Pháp vụ hòa thượng vỗ vỗ pháp thượng mà nở nụ cười khổ.
- Bây giờ thì hay luôn… Bộ lão bản bầu bạn với chúng ta đi gặp Phật, e rằng nguyện vọng ăn thiêu thiết bản của sư huynh đã sắp thực hiện được rồi…
Vẻ mặt Bộ Phương lạnh nhạt.
Hắn thản nhiên nhìn kiếm quang màu bạc đang chém tới kia.
Ngay sau đó.
Trong tay lập tức phát ra kim quang.
Long Cốt Thái Đao chợt hiện lên trong tay hắn.
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian.
Đột nhiên, phía sau lưng Bộ Phương hiện ra một hư ảnh khổng lồ.
Vèo…
Thiên đạo ý chí vặn vẹo trên đỉnh đầu Bộ Phương, thiên đạo ý chí đó… đến từ Điền Viên Thiên Địa!
Thiên đạo ý chí thuộc về riêng Bộ Phương.
Rầm!
Tựa như có một đạo đao khí từ viễn cổ chém tới.
Bay nhanh tới, chém giết hết thảy mọi thứ.
- Một đao… trảm tiên!
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên.
Một đạo ánh đao bay bổng va chạm với kiếm quang màu bạc của đội trưởng Dực Nhân Cốc.
Rầm!
Tiếng nổ tung vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận