Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2321: Nguy cơ đến gần (1)

Bầu không khí bên trong chiến thuyền rất tốt.
Bộ Phương dùng một món ăn làm khơi dậy cảm xúc của tất cả mọi người, những ai vốn dĩ có chút buồn bã vì phải rời Minh Khư đều lần lượt trở nên vui vẻ hơn.
Trên bàn ăn chỉ còn sót lại một cái đầu cá trơ trọi và chút nước canh tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Về cơ bản, mọi người đều ăn hết thịt cá rưới bã rượu. Những món ăn mà hiện giờ Bộ Phương nấu không những ăn ngon miệng mà còn có cả những công năng đặc biệt.
Sau khi mọi người ăn xong có thể cảm nhận được khí tức sôi trào trong cơ thể, nếu bọn họ có thể bình tâm lại dốc sức tu luyện thì thậm chí tu vi có thể tăng lên rất nhiều.
Phải biết rằng, người yếu nhất trong số những người ở đây cũng đã là Cửu Chuyển Đại Thánh, rất khó để có thể nâng cao tu vi.
Nhưng các món ăn của Bộ Phương lại có thể giúp tu vi của bọn họ nâng cao, đây là một điều khó có thể tin được.
Thu dọn xong xuôi mọi thứ trên bàn ăn.
Bộ Phương lại lặng lẽ ngồi trong khoang thuyền mà im lặng quan sát trận pháp mộng ảo ở bên ngoài.
Đó là trận pháp vượt hư không mà Mộc Hồng Tử đã nói.
Thông qua trận pháp này, bọn họ có thể du hành đến Đại Thế Giới nơi Hạ Ấp Thần Triều ở.
Bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian khi dùng trận pháp này, nếu không có nó mà chỉ dựa vào chiến thuyền để bay đi thì không biết sẽ mất bao nhiêu năm mới có thể đến nơi được.
Suy cho cùng, khoảng cách giữa các Đại Thế Giới thật sự là quá xa.
Trong khoang thuyền, mọi người đang bàn tán sôi nổi về món Cá Ướp Rượu.
Trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười sung sướng, thỉnh thoảng còn liếm dư vị sót lại bên môi.
Chiến thuyền bay nhanh đi qua để lại một luồng khí trắng trong tinh không rồi nhanh chóng bay về phía chỗ trận pháp.
Minh Vương Nhĩ Ha chạy như bay, phấn khích ghé vào bên cửa sổ hét lên với mọi người.
- Nhìn xem! Chúng ta sắp tới trận pháp rồi!
Đôi mắt hắn ta sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào trận pháp mộng ảo bên ngoài cửa sổ, vừa tò mò vừa thưởng thức.
Trận pháp rất lớn, lấp lánh ánh sáng màu ngân bạch giữa tinh không giống như những ngôi sao, trông vô cùng xinh đẹp.
Khiến tâm trí của mọi người không thể không bị thu hút.
Ngay lúc Minh Vương Nhĩ Ha đang ngắm nhìn say mê.
Bỗng nhiên.
Bộp một tiếng.
Đột nhiên có một bóng đen hiện lên ở chỗ cửa sổ của chiến thuyền.
Bộp một tiếng, nó đập vào cửa sổ của chiến thuyền khiến Minh Vương Nhĩ Ha giật mình một cái.
Que cay đang ngậm trong miệng cũng suýt nữa là rơi xuống đất.
Minh Vương Nhĩ Ha hít sâu một hơi, ánh mắt co rụt lại.
- Cái quái gì thế?
Hắn ta hoảng sợ phát hiện ra thứ nện vào cửa sổ kia lại là một khúc xương bàn tay.
Trên xương đầy vết nứt giống như là bị hung thú nào đó gặm cho vỡ nát vậy.
Mấy người Bộ Phương cũng chú ý đến nơi này.
Một cơn gió phất qua thổi bay luôn cả khúc xương đó.
Chỉ còn sót lại một tàn ảnh.
Minh Vương Nhĩ Ha nghĩ mà sợ nói:
- Đó là xương sao? Đột nhiên xuất hiện, dọa cho que cay của lão tử suýt chút nữa thì rớt…
Cẩu gia lười biếng nói:
- Tinh không vô ngần, nơi này lại là nơi thuộc về chiến trường của những người trên bậc Đại Thánh. Có xương xuất hiện ở chỗ này không phải là điều bình thường sao? Thường xuyên có người trên cấp Đại Thánh hoặc Thần Chi chiến đấu ở đây mà.
Cẩu gia hơi xem thường với việc Minh Vương Nhĩ Ha kêu to gọi nhỏ.
- Nhưng mà...
Minh Vương Nhĩ Ha hơi do dự. Lúc nãy, hắn ta nhìn thấy trên xương bàn tay kia còn sót lại máu thịt...
Không giống như là cái xác đã thối rữa từ lâu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng thấy mọi người đều tỏ vẻ đây là chuyện vô cùng bình thường nên Minh Vương Nhĩ Ha cũng chỉ có thể nhịn không nói ra.
Bùm một tiếng…
Chiến thuyền lao vụt ra.
Giống như tia sáng bay vút đi rồi hạ cánh xuống trung tâm của trận pháp.
Chỉ chốc lát sau là đã dừng trên trận pháp kia.
Trận pháp này được khắc trên một thiên thạch hình chiếc đĩa khổng lồ, ánh sáng của trận pháp lộng lẫy đến mức che khuất cả thiên thạch cho nên nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác như trận pháp được đính vào tinh không vậy.
Mọi người bước ra khỏi chiến thuyền, dưới chân là trận pháp lấp lánh.
Có vẻ trận pháp đã có từ lâu đời, hơi đổ nát và có khí tức cổ xưa.
Bộ Phương cất chiến thuyền đi.
Đợi lát nữa lúc tiến hành vượt hư không còn cần sử dụng chiến thuyền tiếp.
- Không phải tên ẻo lả kia nói có người đang trông coi trận pháp này sao? Chúng ta chỉ cần liên hệ người nọ là có thể vượt qua rồi… Nhưng mà có nhìn thấy bóng dáng ai đâu?
Vẻ mặt Minh Vương Nhĩ Ha bối rối và nghi hoặc.
Hắn ta nhìn xung quanh, trận pháp trống rỗng, không hề có bất kỳ một hơi thở nào của sự sống.
Bộ Phương cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt hắn tập trung vào trung tâm của trận pháp kia.
Cũng chính là quả bóng đang đập giống như trái tim kia.
Sự xuất hiện của quả bóng này ở đây quả thực là hơi đột ngột.
Nơi xa.
Giọng nói tràn ngập từ tính của Cẩu gia vang vọng:
- Tìm thấy rồi!
Mọi người đi qua.
Sau đó thì nhìn thấy tinh đồ được vẽ ở trên đó.
Trên tinh đồ hiển thị vị trí sẽ đến sau khi vượt qua trận pháp này.
Cẩu gia nói:
- Nếu đã không có người ở đây thì chúng ta cũng chỉ có thể tự khởi động trận pháp kia rồi mới có thể rời khỏi chỗ này.
Nói xong, cẩu trảo bắn ra ánh sáng màu vàng.
Đây là thần kỹ mà Cẩu gia đã lĩnh ngộ được, nó gọi là Hoàng Kim Cẩu Trảo.
Cẩu trảo hạ xuống.
Vỗ nhẹ lên trên trận pháp.
Đột nhiên, trận pháp phát ra tiếng nổ vang.
Những chùm ánh sáng từ trên trận pháp vút lên cao rồi hội tụ thành một cổng vòm hình tròn khổng lồ giữa hư không.
Bên trong cổng vòm chứa đầy sức mạnh bí ẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận