Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1129: Thiên Cơ Hàng Ma Thuật (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai vòng trăng khuyết treo lơ lửng ở trên vòm trời, nở rộ ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sáng kia giống như lụa mỏng tung xuống, như là phủ thêm một kiện y phục màu bạc cho toàn bộ mặt đất.
Bộ Phương đứng ở trước cửa lâu, đang chuẩn bị đóng cửa Thao Thiết tửu lâu, lại nhìn thấy Mạc Lưu Cơ và nữ tử mặc một thân lụa trắng mỏng đứng ở trước cửa cách đó không xa.
Nàng ta đeo khăn che mặt, làm cho Bộ Phương có một chút cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở chỗ nào rồi. Cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho cặp mắt Bộ Phương không khỏi hơi mở rộng, giống như muốn cẩn thận nhìn kỹ nữ nhân kia.
Mạc Lưu Cơ nhếch môi, đi tới Thao Thiết tửu lâu.
Lúc trước hắn ta nghe Thiên Cơ Thánh Nữ nói, giờ phút này trong lòng đã sớm ngứa ngáy. Thao Thiết tửu lâu của Bộ lão bản có rượu ngon còn mỹ vị hơn cả rượu ống trúc kia, đối với một kẻ thích rượu như hắn ta mà nói, quả thực chính là hấp dẫn lớn nhất, cơ bản không thể ngăn cản được dụ hoặc.
Mạc Lưu Cơ toét miệng cười, giống như quen thân chào hỏi Bộ Phương:
- Bộ lão bản đó ư… đã lâu không gặp, ta đã trở về rồi đây!
Bộ Phương dựa vào trên cánh cửa, liếc mắt nhìn Mạc Lưu Cơ đang phanh ngực một chút, thản nhiên nói:
- Ngươi về làm cái gì, ta sẽ không đi cùng ngươi tới Thiên Cơ Thánh Địa gì đó đâu, cũng sẽ không cùng ngươi đi gặp Mạc bà bà gì đó.
Mạc bà bà à?
Thiên Cơ Thánh Nữ đứng ở sau lưng Mạc Lưu Cơ lập tức sững sờ, nghi ngờ liếc mắt nhìn Mạc Lưu Cơ một cái:
- Mạc bà bà tìm Bộ lão bản có chuyện gì vậy?
Thân hình Mạc Lưu Cơ lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn Thiên Cơ Thánh Nữ nói:
- Thánh nữ điện hạ thân ái, Mạc bà bà chính là quan tâm ngài, ngài chính là bảo bối của Thiên Cơ Thánh Địa chúng ta, Tinh la Thiên Bàn toàn bộ đều phải nhờ vào ngài chưởng khống, đương nhiên là không thể để cho ngài có sơ xuất gì rồi. Bộ lão bản… là tâm của ngài, ừm, ngài hiểu mà.
Hai hàng lông mày của Mạc Lưu Cơ nhảy dựng lên, lộ ra nụ cười sâu xa.
Thiên Cơ Thánh Nữ lập tức im lặng, nàng ta có hiểu cái gì đâu chứ…
Thiên Cơ Thánh Nữ lắc lắc đầu, ngước mắt lên, dừng ở trên người Bộ Phương. Ánh mắt kia làm cho Bộ Phương cảm thấy hết sức quen thuộc.
Ánh mắt của Thiên Cơ Thánh Nữ và Bộ Phương đối diện trong chốc lát, ánh mắt hai người đều cực kỳ bình thản.
Sau một khắc, Thiên Cơ Thánh Nữ gật nhẹ đầu, tiếp đó quay người bước đi.
Mạc Lưu Cơ lập tức mờ mịt… Thế còn rượu ngon đâu?
Thánh nữ và rượu ngon… cái nào quan trọng hơn?
Mạc Lưu Cơ bấm ngón tay tính toán, vẫn là rượu ngon quan trọng hơn.
Cho nên, Mạc Lưu Cơ quay người, vẻ mặt liếm láp tươi cười rạng rỡ nhìn Bộ Phương:
- Bộ lão bản…
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Mạc Lưu Cơ lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Thân hình liên tục lùi về sau mấy bước, bụm lấy cái mũi của mình, thương tâm ngồi xổm trên mặt đất.
Ván cửa và mũi va vào nhau, Mạc Lưu Cơ gần như còn nghe được một tiếng giòn vang.
Trong mũi truyền tới cảm giác chua xót, khiến cho nước mắt Mạc Lưu Cơ đều chảy xuống…
Hắn ta chỉ muốn uống một chén rượu, không hơn.
- Hôm nay việc buôn bán trong nhà hàng đã kết thúc, nếu như muốn ăn cơm, ngày mai tới sớm một chút… xếp hàng!
Trong lúc Mạc Lưu Cơ còn đang bụm lấy cái mũi của bản thân xoa xoa, bên trong nhà hàng truyền tới giọng nói hờ hững của Bộ Phương.
Mạc Lưu Cơ nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức mờ mịt.
Dựa vào giao tình của bọn họ, ngày mai còn phải tới xếp hàng nữa à? Bộ lão bản… ngươi… cái đồ tiểu yêu tinh giày vò người khác này!
Mạc Lưu Cơ đứng lên, cái mũi lập tức sưng đỏ, khóe mắt hắn ta ngấn lệ, cẩn thận bước từng bước rời khỏi Thao Thiết tửu lâu.
Hắn ngẫm nghĩ, vẫn nên tới tửu lâu của Văn Nhân Thượng hẹp hòi kia đi, đã không có rượu của Bộ lão bản, vậy thì uống rượu ống trúc của Văn Nhân Thượng vậy.
Bây giờ dường như hắn ta đã có chút hiểu ra vì sao Thiên Cơ Thánh Nữ dẫn đầu rời đi, còn không thèm hỏi có thể vào được hay không.
Thánh nữ điện hạ giống như đã sớm biết Bộ lão bản sẽ đuổi người.
Thiên Cơ thánh nữ tìm được một cái khách điếm, ở trong Thiết Tiên Thành nhiều nhất chính là tửu lâu và khách điếm, đương nhiên khách điếm cũng có thể kiêm luôn nghiệp vụ kinh doanh của tửu lâu.
Bình thường trù nghệ của đại trù trong khách điếm đều rất khá, mặc dù đại trù ở tửu lâu trong Thiết Tiên Thành không được khéo tay cho lắm, nhưng vẫn lợi hại hơn thôn đầu bếp ở ngoài Thiết Tiên Thành nhiều, yếu nhất cũng là đầu bếp hạng hai.
Thiên Cơ Thánh Nữ tìm một cái tửu lâu cách Thao Thiết tửu lâu của Bộ lão bản không xa, đẩy cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong tửu lâu của Bộ lão bản sáng lên.
Ánh mắt thánh nữ uể oải, dựa vào trước cửa sổ, nhìn Thao Thiết tửu lâu có chút phát ngốc.
Trong Thao Thiết tửu lâu đèn đuốc sáng trưng.
Sở Trường Sinh sớm đã đi về trong phòng bản thân nằm ngáy o o, từ khi người này làm nhân viên phục vụ, mỗi ngày chuyện thích làm nhất chính là ăn cơm và đi ngủ.
Loại làm việc và nghỉ ngơi đặc biệt quy củ này, ngược lại càng làm cho khí tức của Sở Trường Sinh thêm trầm ổn, da thịt giống như nở rộ ánh sáng óng ánh.
Bây giờ Sở Trường Sinh là Đại Năng Đỉnh Phong, nửa bước Thần Linh Cảnh, ngưng tụ Thần Đài, chỉ còn chờ châm hỏa thần mà thôi.
Nhưng mà muốn châm hỏa thần còn cần phải tích lũy, cũng không phải cố gắng tu luyện là có thể làm được.
Cho nên, chuyện này cơ bản không thể gấp được, mỗi ngày Sở Trường Sinh đều nghỉ ngơi lấy sức, tích lũy năng lượng, chờ đợi một khắc châm hỏa thần kia.
Mà Bộ Phương thì vẫn như cũ chui vào trong phòng bếp, luyện tập trù nghệ.
Theo trù nghệ tăng lên, Bộ Phương ngày càng hiểu được khó khăn của con đường Trù Thần, bởi vì bây giờ độ khó của từng món ăn nấu ra đã lớn hơn trước đó không ít.
Các loại kiểu cách nấu ăn khác nhau khiến cho tinh thần Bộ Phương không khỏi hăng hái.
Luyện tập đao công, luyện tập Tứ Tượng Khống Hỏa Kỹ, còn phải luyện tập nấu nướng bằng tinh thần lực nữa.
Bây giờ Bộ Phương ngoài kinh doanh ra, mỗi ngày tiêu tốn thời gian nhiều nhất chính là luyện tập chút kỹ xảo phía trên kia.
Mặc dù có hệ thống ở đây, nhưng mà Bộ Phương rất rõ ràng, nếu như hắn không cố gắng, cho dù là hệ thống cũng không có cách nào giúp được hắn, chỉ có cố gắng mới có thể phát triển, mới có thể bắt được kỳ ngộ, mới có thể đạt được thăng cấp.
Thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí cả.
Hắn muốn đạt được trù nghệ cao thâm thì vẫn cần phải luyện tập.
Ầm ầm!
Trên bàn tay của Bộ Phương có một ngọn lửa màu vàng thổi quét qua, đó chính là Thiên Địa Huyền Hỏa sau khi đã hoàn toàn dung hợp xong.
Nhiệt độ rất cao, linh tính đầy đủ, qua lại không ngớt trong lòng bàn tay của Bộ Phương, thỉnh thoảng sẽ theo ý niệm của Bộ Phương hóa thành một con rồng lửa gào thét, giương nanh múa vuốt.
Sau khi Bộ Phương luyện Tứ Tượng Khống Hỏa Kỹ một hồi, hắn mới dừng lại luyện tập hôm nay, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bộ Phương lấy rượu Băng Tâm Ngọc Hồ từ trong tủ lạnh ra, tự rót cho bản thân một ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận