Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2481: Lão tử có thanh que cay lớn! (1)

- Cho bổn vương nửa canh giờ, bổn vương nhất định… chơi chết hắn ta!
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay mà nói.
Đế Tử không nói nên lời.
Các nữ nhân trong đoàn khuê mật thì nhao nhao la hét, rốt cuộc nam thần sinh mệnh của các nàng sắp thể hiện bản lĩnh rồi sao?
Trong suy nghĩ của các nàng, nam thần sinh mệnh còn cao cả hơn, uy quyền hơn Đế Tử nữa!
Bùm!
- Tìm chết!
Phương Vô Kỵ lạnh lùng tàn nhẫn, hắn ta thẹn quá thành giận mà bạo phát.
Thanh kiếm của hắn ta là thanh kiếm của vạn vật...
Kiếm đạo của hắn ta san bằng hết tất cả mọi thứ đang cản trở hắn.
Đế Tử thu tay lại, nói đúng ra thì phải là hắn ta ra tay.
Nhưng nếu Bộ Phương đã muốn để cho Minh Vương Nhĩ Ha động thủ thì hắn ta cứ nhìn xem thôi, nếu không được, hắn ta sẽ ra tay.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm thanh que cay trong miệng mà chậm rãi đi ra ngoài.
Trong sự chú ý của mọi người, Minh Vương Nhĩ Ha đứng lặng phía trước tửu lâu.
Kiếm khí đáng sợ dâng trào lên, vô số kiếm khí quét qua, như thể nó đã hóa thành một thanh kiếm khổng lồ xẹt ngang cả bầu trời.
Thanh kiếm này chém thẳng về phía tửu lâu.
Ở trên đỉnh của tòa nhà Lạc Gia, nó dường như muốn chẻ đôi toàn bộ tòa nhà!
Minh Vương Nhĩ Ha đứng đó, đôi mắt hắn ta lóe lên.
Sau đó, thân ảnh hắn ta phóng vụt ra tựa như lò xo rồi xông thẳng lên bầu trời.
Nó va chạm với kiếm khí đó mà không hề né tránh chút nào.
- A!
Một tiếng rên rỉ vang lên.
Minh Vương Nhĩ Ha, người đang bay lên trời bị một kiếm đâm trúng, thân thể hắn ta đột nhiên rơi xuống đất.
Mặt đất chấn động.
Toàn trường chấn kinh.
Hả?
Một nhát kiếm?
Phương Vô Kỵ cũng sửng sốt, hắn ta tưởng Minh Vương Nhĩ Ha mạnh cỡ nào chứ, đã nói muốn đấu kiếm với hắn ta mà?
Sao mới có một kiếm mà đã bị đánh bại rồi?
Bọn nữ nhân trong đám khuê mật trợn tròn mắt, tiếng hoan hô cổ vũ trong miệng cũng mới hô được một nửa thì đã im bặt lại.
Đây là bại rồi hả?
Đã nói là kiên trì nửa canh giờ mà?
Đế Tử vô cùng cạn lời mà che mặt lại, quả nhiên, tên kia đến để làm trò cười mà...
- Thứ đồ chơi rác rưởi gì cũng dám khiêu khích ta hay sao?
Phương Vô Kỵ bay lơ lửng trên bầu trời mà cười lạnh một tiếng.
Hắn ta có ba thanh kiếm, chỉ mới thi triển nhát kiếm đầu tiên thôi mà tên nhóc kia đã không chống đỡ được rồi, còn dám rêu rao bảo sẽ đánh bại hắn ta trong nửa giờ.
Thật là... nực cười!
Hạ Ấp Thần Triều đã đến mức phải dựa vào mấy tên nhóc lòe thiên hạ này để giữ thể diện rồi sao?
Rào...
Bỗng nhiên.
Trên đỉnh tòa nhà này, đá vụn lăn xuống.
Một bóng dáng xoay người đứng lên từ trong đống phế tích.
Minh Vương Nhĩ Ha hất mái tóc của mình, sửa sang lại kiểu tóc một chút.
- Ta chưa chuẩn bị xong, tạm thời bị ngươi chém cho một kiếm… làm lại!
Nhĩ Ha nói.
Thân thể hắn ta hơi khom một chút rồi dẫm mạnh lên trên mặt đất.
Rầm một tiếng.
Minh Vương Nhĩ Ha lại phóng lên tận trời lần nữa.
- Xin chỉ giáo cho kẻ hèn này!
Nhĩ Ha gầm lên một tiếng.
Ánh mắt của Phương Vô Kỵ ngưng trọng lại ăn một kiếm của hắn mà lại không tổn hao chút nào... chắc hẳn người này không tầm thường!
Những người xung quanh cũng náo loạn.
Thế mà lại vẫn có thể chiến đấu!
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thú vị!
Đế Tử bắt chéo tay ra sau lưng mà nhìn trận chiến đấu trên không trung, trên mặt hắn ta cũng lộ ra vẻ thích thú.
Phương Vô Kỵ không dám lơ là.
Kiếm ý toàn thân thổi quét đến.
- Nhất Kiếm Đoạn Sơn Hà!
Ánh mắt của Phương Vô Kỵ thít chặt lại, kiếm ý trên người đều hội tụ lại, ngưng tụ lên phía trên trường kiếm rồi phóng ra ngoài.
Kiếm xuất ra, tiếng leng keng vang vọng, hủy thiên diệt địa!
Vù một tiếng!
Chém một kiếm xuống!
Uy lực của một kiếm này vô cùng mạnh mẽ.
Lúc trước, Lạc Huy đã bị thanh kiếm này đánh bại.
Ầm ầm!
Dường như toàn bộ cả tòa nhà Lạc gia đều đang run rẩy.
Rung lắc dữ dội khiến cho tinh thần của người ở đây đều run lên nhè nhẹ.
Hư không nổ tung.
Bị một nhát kiếm này bắn phá tạo thành Hư Không Loạn Lưu liên tục chảy xuôi, không nghi ngờ gì nữa, uy lực của nhát kiếm này từ Phương Vô Kỵ, ít nhất là đạt đến trình độ của Đại Viên Mãn Thần Chi.
Dù sao cũng là yêu nghiệt Bán Thần của Tiên Linh Thần Triều, uy lực của một kiếm vô cùng đáng sợ!
Phần phật một tiếng!
Trên bầu trời, có một bóng người bay ngược ra sau.
Bùm một tiếng, đập xuống mặt đất.
- A a a.
Lại một hồi tiếng la vang lên.
Minh Vương Nhĩ Ha lại bò dậy từ trên mặt đất một lần từ, hắn ta xoa ngực mình, miệng còn ngậm que cay.
- Ngươi có ăn cơm chưa? Dùng sức đi chứ!
Nhĩ Ha nói.
Những người xung quanh chết lặng.
Ngay cả Đế Tử cũng ngơ ngác.
Tên nhóc này... có thể chống đỡ đến vậy sao?
Sinh Mệnh Pháp Tắc còn có loại công hiệu này nữa à?
Sinh Mệnh Pháp Tắc được dùng thế này đó sao?
Da mặt của Phương Vô Kỵ run lên, ánh mắt hắn ta càng ngưng trọng thêm nữa...
Vẫn không hề tổn hao gì, thật không thể tin được...
- Lại!
Phương Vô Kỵ cũng tức giận, hắn không tin vào tà nữa, kiếm của hắn… lại không thể làm tên này bị thương được.
Một thanh kiếm giáng xuống từ trên trời.
Vù...
Ánh kiếm mờ ảo và che khuất cả bầu trời.
Uy lực của nhát kiếm này càng đáng sợ hơn nữa.
Minh Vương Nhĩ Ha đứng tại chỗ.
Tóc của hắn ta buông xõa ra, hơi thở trên người liên tục bạo phát.
Sau đó, Sinh Mệnh Pháp Tắc khuếch tán ra...
Thân hình hắn ta nhảy vọt lên thật cao, giống như một ngôi sao tỏa ra hơi thở sinh mệnh, từ trong ra ngoài, sáng chói vạn phần.
Bùm!
Một kiếm của Phương Vô Kỵ quét qua, ngay lập tức có hàng vạn ánh kiếm buông xuống tựa như ngân hà lưu chuyển ào ào đập lên trên thân thể của Minh Vương Nhĩ Ha.
- A a a.
Nhĩ Ha phát ra tiếng rên rỉ, thân thể bị đánh trúng liên tục.
Nhưng dưới sự phục hồi của Sinh Mệnh Pháp Tắc, hắn ta lại không hao tổn chút gì.
- Đánh ta đi nè!
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn chằm chằm vào Phương Vô Kỵ mà , nói.
- Ngươi chưa ăn sao? Dùng sức đi chứ!
Minh Vương Nhĩ Ha chống đỡ Sinh Mệnh Pháp Tắc, phảng phất như đang gào thét lên.
Tâm thần của Phương Vô Kỵ run lên, tay cầm kiếm của hắn ta dường như cũng không vững nữa...
Tên này, mạnh như vậy sao?
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Phương Vô Kỵ lại vung kiếm lên lần nữa, vô số ánh kiếm chém xuống hư không.
Trong nhất thời, hư không vỡ nát từng khúc!
Khí tức hủy diệt đáng sợ thổi quét ra, tràn ngập khắp cả thiên địa!
Trong nháy mắt, Minh Vương Nhĩ Ha đã bị kiếm khí hủy diệt này bao phủ...
Phương Vô Kỵ hít sâu một hơi, nhát kiếm này được coi là nhát kiếm mạnh nhất của hắn ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận