Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1515: Bổn Vương sẽ còn trở lại! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chó ghẻ! Nếu ngươi dám động đến chi nhãn của lão phu, ngươi không xong với lão phu đâu!
Hư ảnh của Ứng Long trong hư không nổi lên phía trên quyền trượng, sợi tóc màu trắng phiên đãng gầm thét về phía Cẩu Gia.
Nhưng mà đáp lại hắn chỉ có một tiếng cười xuỳ của Cẩu Gia, sau đó vung một trảo chó ra. Một trảo chó này trực tiếp phá tan hư không, nên trên ảo ảnh của Ứng Long Ngục Chủ.
Ảo ảnh mơ hồ sau đó vỡ nát. Chỉ còn lại tiếng gào thét phẫn nộ của Ứng Long Ngục Chủ.
Nơi xa.
Kim Giáp hít một hơi lạnh, nhìn ảo ảnh của Ứng Long Ngục Chủ bị Cẩu Gia đập cho vỡ nát, thân thể hơi run run.
Chi nhãn ở hư không nở rộ ánh sáng, xung quanh không ngừng có minh khí quấn lấy. Sau khi Cẩu Gia đập tan ảo ảnh của Ứng Long, móng vuốt nhất thời giơ lên xé rách một vệt trên hư không.
Sau đó bị Cẩu Gia thu lại.
Khoé miệng Kim Giáp giật giật.
Đây chính là Thần Khí của Ứng Long Ngục Chủ, thế mà Cẩu Gia cứ như vậy mà thu lại. Các nhân vật trong truyền thuyết địa ngục, Địa Ngục Khuyển vô lại… quả nhiên là danh bất hư truyền.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Lạt Điều, cười cười. Với tính tình của Cẩu Gia thì hắn sớm đã không cảm thấy kinh ngạc.
Lão già Ứng Long kia muốn tìm lại quyền trượng xem ra phải khó khăn một phen.
Đôi mắt của Cẩu Gia nghiên tới, thân thể Kim Giáp xiết chặt. Nhanh chóng cất kỹ Hỗn Độn Kim Hồ trong tay. Đây là Thần Khí của đệ đệ hắn, nếu cái này cũng bị chó ghẻ lấy đi, muốn trở về cũng hắn.
Lạc Cơ đứng lên từ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí cất sợi lông chó lại. Sau đó ôm Lưỡi Hái Tử Thần của mình nhìn chằm chằm Cẩu Gia, giống như đối đầu với ánh mắt của Cẩu Gia.
- Cẩu Gia, ta là người hâm mộ trung thành của ngươi. Thân là thần tượng, không thể đối xử với người hâm mộ như thế!
Lạc Cơ ôm Lưỡi Hái Tử Thần nghiêm túc nói.
Đối với nữ nhân này, khoé miệng Cẩu Gia khẽ giật giật.
Ở nơi xa, Bộ Phương đạp không mà đến.
Nhìn thấy Bộ Phương, con mắt Cẩu Gia hơi hơi sáng lên.
- Khí tức trên thân tiểu tử Bộ Phương lại có chút biến hoá, xem ra… tiến bộ không ít.
Đối với sự xuất hiện của Bộ Phương, Kim Giáp và Lạc Cơ đều khẽ nhíu mày.
Bọn họ không biết Bộ Phương, cho nên có chút cảm thấy kỳ quía. Con kiến hôi nhân loại này sao lại hấp dẫn ánh mắt của nhiều người như vậy.
Bộ Phương rơi vào thuyền U Minh.
Tròng mắt Tiểu U đen nhánh nhìn chằm chằm Bộ Phương, đầy ngờ vực.
Đậu hũ Ma Bà trên tay tản ra mùi thơm nồng đậm, không ngừng lay động vị giác của mọi người.
- Ừm? Xảy ra chuyện gì thế?
Bộ Phương nhíu mày hỏi.
- Oa, Bộ Phương tiểu hữu, con chó mập này muốn ăn thịt rồng xào chua ngọt!
Tiểu U còn chưa mở miệng thì Hắc Long Vương mặt đầy nước mắc nước mũi ôm lấy chân Bộ Phương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bộ Phương sững sờ.
Khoé miệng Tiểu U giật một cái.
Tiểu Hoa cũng thở dài một hơi, lắc lắc đầu đỡ trán im lặng.
Bộ Phương cũng có chút im lặng.
Nếu Cẩu Gia muốn ăn thịt rồng xào chua ngọt, thì sao Hắc Long Vương còn có thể ở đây mà chảy nước mắt nước mũi tèm lem? Một trảo chó thôi cũng biến thành tượng rồng.
Di chuyển ánh mắt dừng ở trên thân Tiểu Hoa, khoé miệng Bộ Phương hơi kéo lên.
Nhìn đậu hũ như ngọc trong tay, rồi lại nhìn Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa, cho ngươi ăn.
Bộ Phương nói ra.
Mắt rắn của Tiểu Hoa nhất thời sáng lên, ngẩng đầu vui mừng nhìn Bộ Phương.
- Khối đậu hũ thơm phức này cho ngươi ăn…
Bộ Phương đưa nó cho Tiểu Hoa.
Đây là đậu hũ mà Đồng Nhược Nhất dùng để chuẩn bị tấn thăng Lân trù, trong đó ẩn chứa nhiều sức mạnh cường đại. Cho Tiểu Hoa ăn là một sự lựa chọn rất tốt. Năng lượng khổng lồ như vậy hẳn có thể đủ để giúp Tiểu Hoa nhanh chóng tiến hoá. Dù sao Thất Thải Phệ Thiên mãng muốn tiến hoá thì cũng phải cần năng lượng rất lớn.
Tiểu Hoa còn tưởng Bộ Phương muốn cho nàng ăn cái gì, hoá ra chỉ là một tiếng đậu hũ.
Nàng muốn ăn thịt! Nàng muốn ăn Ma Lạt Huyết Long Tôm!
Nhưng dù trong lòng không tình nguyện, Tiểu Hoa vẫn nhận lấy.
Ở phía xa, Công Thâu Ban nhìn thấy mà đau lòng vô cùng. Đây chính là Tiên Thái gần đạt tới thập phẩm, Bộ Phương đúng là lãng phí!
Tiên Thái mà lại để cho một đứa bé ăn, quan trọng là đứa bé kia còn cảm thấy không vui!
Nếu như cho hắn ăn, bảo hắn hiến thân thế nào hắn cũng đồng ý!
Bẹp bẹp…
Nhìn thấy Tiểu Hoa nhai nuốt miếng đậu hũ trắng như ngọc xuống, lòng Công Thâu Ban đau như rỉ máu.
Chuyến này đi di tích, thực sự là bệnh thiếu máu!
- Thấy thế nào?
Bộ Phương nhìn Tiểu Hoa, dò hỏi.
- Tiểu tử Bộ Phương, ngươi dùng thứ gì dụ dỗ khuê nữ của ta thế?
Hắc Long Vương cảnh giác hỏi.
Bộ Phương liếc xéo Hắc Long Vương.
Đậu hũ vừa vào miệng, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy toàn thân đều bắn ra ánh sáng.
Mắt rắn tam hoa phi tốc xoay tròn, trên thân Tiểu Hoa bộc phát ra một làn sóng chấn động cường đại.
Hắc Long Vương đột nhiên giật mình.
Uỳnh…
Tiểu Hoa cảm thấy mí mắt nặng nề.
- Bộ Phương… hai người xấu này muốn dẫn Tiểu U tỷ đi, không thể để cho bọn họ mang Tiểu U tỷ đi!
Tiểu Hoa nửa híp mắt, hé miệng nói với Bộ Phương.
Hả?
Bộ Phương ngẩn ngơ.
Tiểu U cũng sững sờ.
Hắc Long Vương lại càng kinh hãi… con mẹ nó! Tiểu Hoa biết nói chuyện?
Chờ chút…
Lời nói đó, khiến đôi mắt Bộ Phương đột nhiên trở nên sắc bén…
- Muốn đưa Tiểu U đi? Vì sao?
Bộ Phương quay đầu nhìn về phía Tiểu U, nghi hoặc nhíu mày.
Tiểu U thì xẹp xẹp miệng, chớp chớp đôi mắt đen, nhìn chằm chằm Bộ Phương không nói gì.
Ở nơi xa, Minh Vương Nhĩ Cáp suýt chút nữa bị cây Lạt Điều kia làm cho sặc chết.
- Hai người này rõ ràng được dẫn bổn Vương đi? Nha đầu U chỉ là tiện tay thôi? Con tiểu Xà kia đừng lầm trọng điểm!
Cẩu Gia cũng không ngờ được một khối đậu hũ có thể khiến Tiểu Hoa nói chuyện được. Nhìn thân thể Tiểu Hoa đang bắn ra năng lượng, vậy là muốn tiến hoá.
Chuẩn bị lần lột xác thứ ba.
Mỗi lần Thất Thải Phệ Thiên Mãng lột xác đều thêm một loại màu sắc, mà thực lực lại tiến bộ rất lớn.
Nhưng cái mũi của Cẩu Gia động động, đôi mắt nhíu lại.
- Tiểu tử Bộ Phương, rốt cuộc thứ trong tay ngươi là cái gì?
Ngửi ngửi mùi thơm của đậu hũ Ma Bà, đôi mắt của Cẩu Gia đột nhiên trở nên sắc bén…
- Ô… đậu hũ Ma Bà, muốn ăn ư?
Trong tay Bộ Phương bưng đậu hũ Ma Bà, dò hỏi.
Món ăn này đã nấu xong, kết quả là Đồng Nhược Nhất muốn gây sự khiến cho món này không có người ăn.
- Này! Tốt xấu gì các ngươi cũng để ý bổn Vương một chút đi? Bổn Vương phải rời đi…
Minh Vương Nhĩ Cáp nói ra.
Hả?
Lời nói của Minh Vương Nhĩ Cáp vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận