Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1626: Tứ Trọng Lôi Kiếp! Thân thể khiêng lôi! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lôi Đình thô to, vô cùng đáng sợ và khủng khiếp!
Trong lòng Lục Nhất đã sớm có dự định.
Tinh Thần Lực bắn ra, làm Ngọc Phù như nở hoa.
Từng viên Ngọc Phù đều lóe lên ánh sáng, hóa thành bảy màu, bay lên trời, hóa thành một cái lá chắn, bao phủ hắn lại.
Lôi đình trực tiếp rơi xuống, nện vào bên trên lá chắn Thất Thải, khiến đôi chân Lục Nhất đều hơi run lên.
Quả nhiên rất lợi hại. Uy lực của Tứ Trọng Lôi Kiếp thật đáng sợ!
Nhưng mà Tứ Trọng Lôi Kiếp tuy mạnh, nhưng lại vẫn chưa thể đột phá lá chắn của Lục Nhất, cuối cùng tiêu tán đi.
Chỉ để lại lá chắn Thất Sắc Quang Hoa, chậm rãi tỏa ra khói đen.
Ngăn chặn…
Khán giả hơi im lặng, ngay sau đó liền xôn xao lên.
Lá chắn bảy màu ánh sáng bị phá vỡ, một mùi hương từ đó tỏa ra.
Tiếng nước ầm ầm, cùng tiếng lá cây lay động vang vọng không ngừng.
Lục Nhất thở ra một hơi, nhìn món ăn đang sinh sôi nở ra, Tiên Khí không ngừng lượn lờ, cuối cùng mới thở phào.
Đến đây, món ăn đã hoàn thành.
Đây là món ăn Lục Nhất nấu vất vả nhất từ trước đến nay, cũng là món ăn tốn nhiều tâm huyết nhất.
Các loại thủ đoạn đều dùng tới.
Tiên Thiệt, Lân Xúc, cả Tinh Thần Lực… Có át chủ bài nào đều tung ra hết.
Hắn liều mạng như vậy, chỉ để lưu lại ấn tượng trong lòng Mộng Kỳ thành chủ.
Trên mặt Lục Nhất nở ra một nụ cười. Hắn tin tưởng, món ăn này của hắn tuyệt đối có thể khiến Mộng Kỳ thành chủ chú ý đến mình.
Thế nhưng, rất nhanh, khuôn mặt Lục Nhất liền cứng đờ.
Bởi vì hắn phát hiện.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộng Kỳ thành chủ không dừng trên người hắn, ngược lại vẫn nhìn vào trên người Bộ Phương như cũ.
Ở chỗ ấy… Bộ Phương chậm rãi mở băng vải trên cánh tay ra.
Lộ ra đường vân che kín cánh tay.
Thao Thiết trên cánh tay phát ra tiếng rống giận rung trời.
Đó là linh hồn Thao Thiết quấn quanh cánh tay đang gầm gừ.
Tứ Trọng Lôi Kiếp rơi xuống.
Bộ Phương không để Tiểu Bạch ra ngăn cản, ngược lại tự mình bay lên trời, cánh tay Thao Thiết nghênh đón đi lên.
Hắn làm như vậy là có mục đích.
Muốn hoàn thành Tiên Long phu thê phế phiến, còn có một việc cuối cùng.
Mà việc này, tương đối nguy hiểm và cần sự tỉ mỉ tinh tế.
Khán giả nhìn Bộ Phương tự mình trùng thiên, chống lại Lôi Kiếp, đều xôn xao không ngừng.
- Đại Ma Vương điên rồi!
- Lấy thân thể khiêng Lôi Kiếp? Đây là muốn bị đánh thành tro bụi à?
- Thật sự là tự tìm đường chết! Vì sao không để Địa Tiên Khôi ngăn trở?

Khán giả không hiểu, đều bàn tán không ngừng, nghị luận ầm ầm.
Dựa vào tu vi của Bộ Phương, thân thể làm sao kháng cự nổi Lôi Kiếp?
Oanh!
Tuy nhiên, dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
Lôi đình oanh nát trên thân thể Bộ Phương.
Không ngừng phi tốc.
Mọi người đều cảm thấy da đầu te dại, từ xương cụt truyền đến sự lạnh lẽo, lan ra cả sống lưng.
- Thật đáng sợ!
Có người run rẩy nói thầm.
- Sẽ bị sét đánh chết à?
Có người không coi trọng Bộ Phương.
Bầu trời tràn ngập Lôi Cầu.
Tuy nhiên, rất nhanh…
Trong đôi mắt thít chặt của mọi người.
Một Lôi Cầu nhanh chóng rơi xuống dưới.
“Ầm” một tiếng. Giống như sao băng rơi từ trên trời cao xuống, hung hăng đập vào các món ăn đặt trên bếp.
Tiếng “ồ” lại vang vọng lên lần nữa.
- Thật bại rồi!
- Lôi đình đều rơi xuống món ăn, xem ra cuối cùng Đại Ma Vương vẫn không thể chống đỡ lại Tứ Trọng Lôi Kiếp!
- Đáng tiếc! Thật đáng tiếc quá! Chỉ thiếu một chút nữa!

Khán giả cũng cảm thấy buồn thay.
Khóe miệng Lục Nhất nhếch lên, không ngờ Đại Ma Vương lại thất bại.
Thất bại cũng tốt… Vừa vặn trở thành hòn đá kê chân cho hắn.
Như vậy, Mộng Kỳ thành chủ sẽ thất vọng với Đại Ma Vương… Như thế, hắn sẽ có cơ hội!
Thân thể khiêng Lôi Kiếp, đúng là hành vi lớn mật.
Mộng Kỳ thành chủ nhìn. Vào lúc tất cả đều cảm thấy Bộ Phương thất bại.
Mộng Kỳ lại cảm thấy có chút kỳ quái, dường như trong đó có điều gì đó không bình thường.
Đột nhiên.
Lôi Kiếp rơi trên bếp chậm rãi tan đi.
Lộ ra bóng người trong đó.
Thân ảnh kia vươn tay, bao trùm trên món ăn, từng đạo lôi đình từ ngón tay bắn ra, quấn quanh bên trên món ăn.
Sau đó…
Tiên Khí từ món ăn lượn lờ bay ra.
Ngay sau đó…
Mùi thơm nồng đậm từ đó tỏa ra.
Mùi thơm lượn lờ, trong nháy mắt biến thành cơn bão mùi thơm, quét quanh toàn trường!
Ầm!
Mỗi người đều bị mùi thơm này tấn công, cảm thấy khó mà tin được!
Hóa ra Đại Ma Vương… chỉ đang lợi dụng lôi đình!
Lôi đình tản đi.
Món ăn thành hình.
Ánh mắt Bộ Phương và Lục Nhất va chạm với nhau trong hư không, phảng phất như có tia lửa bắn tung tóe.
- Rất tốt… Chúc mừng hai vị tuyển thủ đã hoàn thanh xong món ăn của mình. Kế tiếp, bắt đầu đánh giá món ăn. Năm vị giám khảo, trong đó có ta, sẽ đưa ra đánh giá, rồi đưa ra quyết định cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Mộng Kỳ thành chủ đúng lúc cắt đứt sự trầm mặc và chấn kinh của mọi người.
Ôn hòa nói.
Giọng nói vang vọng toàn trường, làm cho tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần.
Toàn trường lại huyên náo lần nữa.
Cuối cùng cũng bắt đầu nếm thử!
Bộ Phương làm hai phần Tiên Long phu thê phế phiến, một phần cho ban giám khảo đánh giá, một phần cho Tiểu U ăn.
Hắn hi vọng món ăn này có thể được ngăn chặn được Trớ Chú trong cơ thể Tiểu U.
Lục Nhất cẩn thận bưng món ăn đến chỗ ban giám khảo.
Món ăn của hắn là Tửu Trì Nhục Lâm.
Sau khi ban giám khảo nhìn thấy, đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Thịt rồng được chế tác thành một khu rừng, có bể chứa rượu ngưng tụ…
Món ăn này, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Sau khi ban giám khảo thán phcuj xong đều cầm đũa lên, bắt đầu nếm thử.
Đôi mắt Lục Nhất nóng rực nhìn chằm chằm Mộng Kỳ thành chủ. Nhìn Mộng Kỳ thành chủ gắp một miếng thịt đưa đến bên đôi môi đỏ, toàn thân hắn đều kích động run rẩy.
Một bên khác.
Bộ Phương bưng món ăn lên thì chậm rãi đi xuống lôi đài.
Đi đến bên người Tiểu U, đưa một đĩa Tiên Long phu thê phế phiến có mùi thơm nồng đậm cho Tiểu U.
- Nếm thử đi. Ăn món này vào hẳn là sẽ dễ chịu hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận