Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3132: Một ý niệm vạn hoa đua nở (2)

Notice: Undefined offset: 113
Đám tiên nhân xung quanh cũng trầm mặc, nhao nhao nhìn chằm chằm quán ăn.
Độc Cô Vô Song ôm kiếm, khoanh chân ngồi, vành mắt đỏ bừng.
Trong quán ăn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh nấu nướng của Bộ Phương và tiếng khóc thút thít của Ngưu Hán Tam. Giờ phút này Tiểu Hoa hận không thể đập cho Ngưu Hán Tam một bạt tai. Có thể nghiêm túc một chút được hay không.
Từng phút trôi qua, cuối cùng âm thanh nấu nướng bên trong đã dừng lại. Hô hấp của tất cả mọi người đều như ngừng lại.
Trong bếp, Bộ Phương còng lưng đi từng bước chậm chạp ra. Trong tay hắn là một hộp cơm gỗ, bày trên bàn ăn.
Bộ Phương thở dài một hơi, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên hộp cơm, thoáng giật mình.
Ánh mắt của Ngưu Hán Tam và Tiểu Hoa vô cùng phức tạp.
Bộ Phương mở hộp cơm ra, từng món ăn nóng hổi xuất hiện.
- Đây là cơm Long Mễ, ngươi mang tới Thành Hư Vô giúp ta, đưa cho Tiểu U lúc nàng xuất quan có thể ăn.
Bộ Phương lấy cơm Long Huyết ra, tuy hắn đã mất tu vi nhưng nấu những món ăn có linh khi này có thể áp dụng trù nghệ như cũ.
Tiểu Hoa gật đầu.
Bộ Phương tiếp tục nói.
- Đây là sườn xào chua ngọt… ngươi giúp ta mang tới cho Cẩu Gia đang tọa trấn Hỗn Độn, hắn cũng lâu rồi chưa ăn món này, sợ lại gầy đi rồi.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhíu lại.
- Còn có Lạt Điều của Nhĩ Cáp… không có Lạt Điều để ăn chắc là hắn khó chịu lắm. Còn có một phần thịt bò viên bình thường, chắc là Tiểu Hồ cũng không ghét bỏ đâu. Còn vò rượu này là của Tiểu Tôm, giúp ta giao cho nó.

Bộ Phương lấy ra từng phần thức ăn, Tiểu Hoa càng ngày càng ngẩn ngơ. Đây toàn là những món ăn quen thuộc.
- Ta không muốn… ngươi tự mang tới cho bọn hắn đi.
Tiểu Hoa cau mày, lắc đầu từ chối.
Bộ Phương nhìn Tiểu Hoa một chút.
- Đừng bướng bỉnh nữa.
Lời này khiến Tiểu Hoa khẽ giật mình, sau đó thở dài một hơi, rung tay thu những món ăn kia lại.
- Ngươi nhớ kỹ, nếu không đủ cho bọn hắn ăn, ta sẽ lại tới tìm ngươi.
Tiểu Hoa đi ra khỏi quán, nghiêng đầu nghiêm túc nói với Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên, gật gật đầu.
Ngưu Hán Tam khóc thút thít.
- Ông chủ Bộ, còn Lão Ngưu ta?
Ngưu Hán Tam nói.
Bộ Phương liếc nhìn Ngưu Hán Tam một chút, giơ tay lên vẫy Tiểu Bạch và Tiểu Bát tới.
Bộ Phương xoa xoa đầu Tiểu Bát.
- Chăm sóc tốt cho Tiểu Bát giúp ta. Bây giờ có thể nói nó là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất thế gian.
Hả?
Phao câu của Tiểu Bát cũng vặn vẹo. Tiểu Bát không phải nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, Tiểu Bát chỉ là một con gà thôi…
Ngưu Hán Tam cầm Tiểu Bát, không ngừng gật đầu.
- Lão Ngưu ta sẽ lai tạp ra thứ đỉnh nhất! Tiểu Bát giao cho ta… ngươi yên tâm!
Ngưu Hán Tam thề son sắt cam đoan.
Lông mày Bộ Phương nhướn lên, hơi do dự một chút. Sao lời nói này của Ngưu Hán Tam khiến hắn có chút không yên lòng. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Bộ Phương quay đầu nhìn về phía Độc Cô Vô Song.
Độc Cô Vô Song đi tới.
- Bộ lão.
- Ngươi nên ra ngoài xông xáo, không cần ở đây với ta… trời đất bao la, kiếm của ngươi có thể càng ngày càng mạnh.
Bộ Phương nói.
- Ngươi chỉ cần kiên định với kiếm đạo trong lòng mình, sớm muộn cũng tới ngày ngươi đạt tới mức độ của ta trước kia.
Con mắt Độc Cô Vô Song hơi đỏ lên, trịnh trọng gật đầu.
- Được!
Phía xa, Dương Tiễn thở dài một hơi. Hắn có thể thấy sức sống trên người Bộ Phương dần cạn kiệt. Dù sao Bộ Phương cũng từng là Thánh Nhân Hỗn Độn, siêu thoát ra ngoài Hồng Hoang sẽ không bị Vũ Trụ này trói buộc. Cho nên khí tức sinh mệnh của hắn sẽ không vào luân hồi.
Bộ Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt.
- Từ hôm nay trở đi, quán ăn không mở cửa nữa. Tất cả mọi người đi đi.
Bộ Phương nói, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng.
Phía xa, Tiểu Bạch đứng lên, trong mắt có điểm sáng lâu ngày không có lõe lên một cái rồi biến mất rất nhanh.
Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, uỳnh một tiếng, cả Tiểu Bạch và Bộ Phương đều biến mất không thấy gì nữa.
Uỳnh…
Một ý niệm vạn hoa đua nở.
Hơi thở nhàn nhạt của Bộ Phương vẫn quanh quẩn trong quán ăn, cây nhỏ kiên cường kia nở từng đóa hoa diễm lệ…
Trong quán, hào quang mỹ lệ, từng bông hoa khuếch tán bao trùm. Dưới chân mỗi người đều có từng bông hoa thánh khiết nở rộ. Lấy quán ăn là trung tâm, hoa nở đi khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận