Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2352: Tửu lâu xa hoa (2)

Notice: Undefined offset: 167
Lạc Tam Nương lườm Bộ Phương một cái, bộ dạng vô cùng quyến rũ kia, nếu là nam nhân khác e là đã kiềm chế không được nữa rồi.
Chẳng qua thì đáng tiếc, đối tượng nàng tán tỉnh là Bộ Phương.
- Tỷ đã tìm cho ngươi mặt tiền tửu lâu rồi, đợi lát nữa dắt ngươi đi, về phần thiệp mời, đây cũng không dễ làm đâu, người của triều đô đều có chút tò mò với linh thú thượng cổ Thất Thải Phệ Thiên Mãng kia cả.
Lạc Tam Nương xoa eo một cái rồi nói.
Sau đó, trong tay nàng hiện lên hai tấm thiệp mời trong suốt.
Đưa một tấm cho Bộ Phương.
Bộ Phương không để ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của Lạc Tam Nương, hắn nhận lấy thiệp mời xong thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Trên tấm thiệp mời có ấn hình một con rắn dài đang rít gào tận trời xanh, trên hoa văn lóe ra quang hoa có hơi chói mắt người nhìn.
Rốt cuộc Thất Thải Phệ Thiên Mãng có phải là Tiểu Hoa hay không… đêm nay sẽ có thể biết rõ.
Không phải là tốt nhất, nếu thật sự là Tiểu Hoa…
Bộ Phương thở ra một hơi thật dài, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Dường như Lạc Tam Nương cảm thấy hơi kỳ quái với ánh mắt của Bộ Phương, chẳng qua nàng cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng nàng lại không thể ngờ, một tên Bán Thần nhỏ bé như Bộ Phương mà lại muốn kiếm chuyện trong Vương Phủ.
Ở Hạ Ấp Thần Triều, thực lực của Vương Phủ hơi yếu hơn triều đình một chút, nhưng cũng có Đại Viên Mãn Thần Chi tọa trấn, cho dù có là triều đình thì cũng không dám dễ dàng chọc vào.
Càng đừng nói mỗi một Vương Gia của Vương Phủ đều là nhân vật cấp Thần Vương cả.
Một vị Thần Vương, trấn áp muôn đời!
Chính là kiểu người kính ngưỡng của thế nhân chân chính!
Là trụ cột của Đại Thần Triều.
- Đi thôi, buồn chán ở trong phòng khó chịu cỡ nào chứ, tỷ dẫn ngươi tới mặt tiền tửu lâu đi dạo một chút.
Lạc Tam Nương mỉm cười, phong tình vạn chủng, nàng xoay người rồi lắc lư vòng eo mà đi ra ngoài cửa phòng.
Đôi chân thon dài thu hút ánh nhìn của người khác.
Bộ Phương thu tâm thần lại rồi cũng cất thiệp mời đi.
Hắn bắt tay ra sau lưng mà đi theo.
Chuyện tửu lâu cũng có hơi quan trọng.
Nhiệm vụ tạm thời của hệ thống đó là yêu cầu Bộ Phương mở một tửu lâu ở triều đô của Thần Triều.
Đóng cửa, rút thẻ phòng ra, Bộ Phương bèn đi theo phía sau Lạc Tam Nương.
Hai người đi phía trên con đường lớn của Lầu Quý Tân, đám Thần Trù xung quanh nhìn thấy Bộ Phương thì cũng đều giơ tay lên chỉ trỏ, châu đầu ghé tai.
Không hiểu sao đám Thần Trù kia lại kính sợ, cho dù Bộ Phương có là một tên Linh Cấp Thần Trù thì bọn họ cũng không dám khinh thường.
Nhiều Địa Cấp Thần Trù như vậy mà cũng không thể phá giải được phong ấn, Bộ Phương lại có thể làm được, tất nhiên nói rõ rằng Bộ Phương rất kỳ lạ.
Đương nhiên, cũng có ánh mắt lạnh lùng phóng đến.
Đó là Trình đại sư.
Hắn ta ghé người vào lan can phía trên tửu lâu, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Đối với tên Bộ Phương đã đập cho hắn ta một trận này, lại còn đoạt đi tài nguyên mà vốn hắn ta đã chiếm giữ.
Nội tâm của Trình đại sư đã tràn ngập sát ý từ lâu.
Có cơ hội, hắn ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết Bộ Phương.
Đương nhiên...
Không thể để Thần Trù Cung biết được, nếu không hắn ta cũng khó sống.
Sức mạnh của Thần Trù Cung rất là to lớn.
Phía sau lưng Trình đại sư, một vị hảo hữu Thần Trù đang cầm một tấm thiệp mời mà cười nói với hắn ta.
- Lão Trình à, đêm nay tên tiểu tử kia sẽ tham gia “Thưởng Thú Yến” do Thiếu Vương Gia của Bình Dương Vương Phủ tổ chức, đến lúc đó ngươi có thể tìm cơ hội…
Nam tử cười khẽ, sau đó hắn ta nâng tay lên làm một động tác cắt cổ.
- Chỉ có điều, nữ nhân Lạc Tam Nương kia đi theo hắn, ngươi mà muốn xuống tay thì nên tìm cơ hội tốt… Nếu không, bị Thần Trù Cung trả thù, ngươi không thừa nhận nổi đâu.
- Ta biết… Ta đã trả một cái giá cao để mời một người theo đuổi Lạc Tam Nương, khà khà… người theo đuổi nữ nhân đó nhiều lắm, bọn họ cũng rất vui vẻ giúp đỡ chúng ta.
Trình đại sư nhếch miệng cười, vẻ ghen tị trong đôi mắt hắn ta dâng trào lên.
Nhìn Lạc Tam Nương lắc lư vòng eo, hắn ta hít sâu một hơi.
- Đáng tiếc, nữ nhân này là người của Thần Trù Cung, không động vào được…

Bộ Phương đi theo phía sau Lạc Tam Nương.
Hai người ra khỏi Lầu Quý Tân thì đi đến đại sảnh của Thần Trù Cung, vị mỹ nữ tóc vàng lúc trước đã tiếp đãi Bộ Phương kia liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Bộ Phương và Lạc Tam Nương.
Trong đôi mắt lập tức toát ra vẻ kinh hỷ.
Lạc Tam Nương cười mà gật đầu với mỹ nữ tóc vàng kia.
Sau đó dẫn theo Bộ Phương rời khỏi Thần Trù Cung.
Ngoài cửa, một chiếc chiến thuyền loại nhỏ đang thả neo.
Kích cỡ cũng lớn tầm như thuyền U Minh của Tiểu U.
Thân hình Lạc Tam Nương tung bay rồi dừng lên trên thuyền U Minh, nàng vươn bàn tay nhỏ dài trắng nõn ra muốn kéo Bộ Phương lên.
Bộ Phương đưa ánh mắt tựa như nhìn người ngốc mà nhìn thoáng qua Lạc Tam Nương, tốt xấu hắn cũng là Bán Thần, còn cần một nữ nhân dìu hắn lên thuyền sao?
Buồn cười.
Bộ Phương chạm bàn chân lên trên mặt đất một cái, thân hình lập tức đạp khoảng không bay lên rồi dừng lên trên boong tàu.
Lạc Tam Nương tức giận trợn trắng mắt với Bộ Phương một cái.
Tên tiểu thanh niên ngu ngốc này.
Cánh tay trong suốt như bạch ngọc đặt lên trên chiến thuyền.
Vèo…
Chiến thuyền lập tức nổ vang.
Hóa thành một đạo lưu quang rồi bắn phụt về phía xa.
Không gợi lên một chút sóng gió nào.
Lạc Tam Nương mời Bộ Phương bước vào trong khoang thuyền của chiến thuyền, bên trong đó còn xa hoa hơn cả căn phòng mà Bộ Phương ở nữa.
Hắn bất ngờ mà liếc mắt nhìn Lạc Tam Nương một cái, thật không ngờ nữ nhân này lại là một tên thổ hào.
Người của Thần Trù Cung… đúng là giàu có.
Lúc trước Bộ Phương đã từng tìm hiểu từ chỗ phu xe kia rồi, chiến thuyền loại nhỏ chính là phương tiện giao thông ở triều đô.
Một chiếc chiến thuyền có giá trị xa xỉ, lúc trước đạo tặc của Vân Vụ Sơn có dốc hết tài sản cũng chỉ làm được một chiếc chiến thuyền rách nát thôi.
So với chiến thuyền của Lạc Tam Nương ở trước mắt này, quả thực là chênh lệch giữa xe máy điện với limousine vậy.
Vèo…
Một trận nổ vang.
Bên trong chiến thuyền vô cùng im lặng, cực kỳ thoải mái, hết sức xa hoa.
Hồi lâu sau.
Chiến thuyền ngừng lại.
Lạc Tam Nương tỏ ý bảo đã đến nơi rồi.
Sau đó nàng dẫn Bộ Phương đi ra khỏi chiến thuyền.
Hai người vừa ra khỏi chiến thuyền, ánh mắt Bộ Phương hơi co rụt lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua.
Bốn phương tám hướng đều là tửu lâu phóng vút lên cao giống như trường mâu vậy, dường như cả bầu trời cũng đều bị tửu lâu che lấp mất.
Khoảng cách giữa các tửu lâu có vô số chiến thuyền đang chạy như bay, lóe ra thần quang.
Trên mặt Lạc Tam Nương mang theo nụ cười ôn nhu, nàng chỉ vào một tửu lâu cao tầng chỉa thẳng lên trời ở phía xa xa.
- Đó chính là tửu lâu mà tỷ đã tìm cho ngươi, thuê một tháng một vạn nguyên thạch, thế nào, hài lòng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận