Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 327: Hai vị Chí Tôn

Vạn Thú Viêm là một loại Huyền Hỏa Thiên Địa mà Hệ Thống giới thiệu, vừa nghe cũng rất đồ sộ.
Đối với Bộ Phương mà nói, tầm quan trọng của Huyền Hỏa này không cần nói cũng biết, bởi vì chỉ có đạt được loại Thiên Địa Huyền Hỏa này, hắn mới có thể dùng ngọn lửa này thúc dục nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ là một trong những trang phục của Trù Thần, hiệu quả dĩ nhiên rất cường hãn, Bộ Phương rất hiếu kỳ dùng nồi Huyền Vũ nấu ra món ăn có mùi vị như thế nào, có làm cho hắn thất vọng hay không.
Hai mắt Bộ Phương có chút trống rỗng, nhìn qua tựa hồ có chút ngu si nằm trên ghế.
Thanh âm xào xạc vang lên, đá vụn bị lòng bàn chân ma sát phát ra thanh âm.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trước mặt Bộ Phương, khiến mặt trời ấm áp bị ngăn cản, làm Bộ Phương đang nheo mắt suy nghĩ khẽ động, phục hồi tinh thần.
Bộ Phương nhìn bốn đạo thân ảnh trước mắt.
Không xa lạ gì, thậm chí có chút quen thuộc.
Tôn trưởng lão có chút lúng túng nhìn Bộ Phương, hắn không biết nên nói gì, lúc trước hắn đã nói những lời càn rỡ muốn Bộ Phương biết điều giao đồ mà cường giả Tu La Môn muốn, khi đó hắn cho rằng Bộ Phương đối mặt với Tu La Môn chỉ có thể sẽ đè áp.
Ai ngờ nhân vật lại hoán đổi, người bị đè áp không phải là Bộ Phương, mà là... Tu La Môn đáng đâm ngàn đao.
Trảm Không lại một lần nữa nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng có chút trăm ngàn cảm xúc phức tạp, đối với tiểu điếm này, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, kể từ khi trải qua một số lần giết chóc đáng sợ, hắn hiểu tiểu điếm này đáng sợ cỡ nào.
Tuyệt đối không phải tồn tại hắn có thể trêu chọc, bất kể là con rối cửu phẩm, hay Chí Tôn Thú đang nằm ngủ ở cửa thoạt nhìn rất vô hại.
Con chó mập đó tuyệt đối là lão thủ giả heo ăn thịt hổ, có ai có thể nghĩ đến một con chó mập giữ nhà lại có thể là một Chí Tôn Thú làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật?
Hơn nữa Chí Tôn Thú còn có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Kim Khôn đứng trước mặt Bộ Phương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái đầu trọc của hắn càng phát sáng chói mắt.
Bạch Triển hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống trên người Bộ Phương.
Thanh niên này, trắng tinh, không phải quá cường tráng nhưng cũng không gầy yếu, khí tức chân khí trên người cũng chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng, mặc dù còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới lục phẩm Chiến Hoàng đã rất tốt rồi, so với một vài đệ tử của Bạch Vân Sơn Trang còn mạnh hơn không ít, nhưng... cũng không phải rất yêu nghiệt.
Chính là một thanh niên trông có vẻ không có gì xuất sắc, lại là lão bản một tiểu điếm nổi tiếng cả vùng đất Nam Cương?
Giết chết Tôn Giả Tu La Môn, danh khí của tiểu điếm này sẽ rất nhanh truyền khắp cả Nam Cương, dù sao, Tôn Giả Tu La Môn đã là cường giả đứng đầu ở Nam Cương.
Loại cường giả này bỏ mạng, tuyệt đối là chuyện lớn có thể làm cho Nam Cương chấn động.
Bộ Phương đứng dậy, không nghĩ hôm nay còn có người tới dùng bữa.
Dù sao tình cảnh hiện giờ của tiểu điếm thật sự có chút lúng túng, bởi vì trải qua cuộc đại chiến hôm qua, khiến chung quanh tiểu điếm cũng hóa thành một mảnh phế tích, quyền quý Đế Đô cũng sợ hãi không dám tới tiểu điếm nữa, nhưng nha đầu u Dương Tiểu Nghệ vẫn như cũ vui mừng chạy tới.
Là người làm lâu nhất trong tiểu điếm, Tiểu Nghệ rõ ràng nhất tiểu điếm Phương Phương rốt cuộc cường đại đến cỡ nào, loại chuyện này đã sớm không còn xa lạ.
Cho nên nàng rất bình tĩnh, vẫn đến làm như cũ.
- Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói, đứng dậy, bước vào trong tiểu điếm.
Kim Khôn và Bạch Triển liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong tiểu điếm.
Vừa vào tiểu điếm, không giống với phế tích trống trải bên ngoài tiểu điếm, trong tiểu điếm mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác hết sức thoải mái, cảm giác này khiến trong lòng bọn họ tràn ngập ấm áp.
Trong tiểu điếm lúc nào cũng phiêu đãng mùi đồ ăn nồng đậm, khiến Kim Khôn và Bạch Triển khẽ nhíu lông mày.
- A? Đây là cây Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Bạch Triển phát hiện ở góc tường có đặt một cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sau khi trải qua lần đầu tiên nở hoa kết quả, đang chìm lắng, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh.
Ngoài tản ra ba động đặc biệt như trước đây, Bộ Phương thiếu chút nữa cho rằng cái cây này bị canh Long Huyết của hắn dọa chết rồi...
- Không hổ là tiểu điếm có thể chém giết Tôn Giả Tu La Môn, nội tình này quả nhiên không thể tin được, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ở vùng đất Nam Cương cực kỳ thưa thớt, là vật vô cùng trân quý.
Bạch Triển nhướng mày, sợ hãi nói.
Kim Khôn cũng chậc chậc tấm tắc, đến cảnh giới như bọn hắn, một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đối với bọn hắn mà nói thật ra đã không tính là thứ vô cùng trân quý, nhưng một gốc linh thụ có thể làm cho thất phẩm Chiến Thánh tấn chức bát phẩm, tuyệt đối vô cùng trân quý.
Đối với một số thế lực, có thể nói cầu mà không được.
Thế lực bình thường đã rất khó sở hữu, nhưng tiểu điếm này... chỉ là tiểu điếm bán đồ ăn rất bình thường, lại có một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo làm bồn hoa trang trí.
- Thực đơn ở phía sau các ngươi, xem muốn ăn gì, sau đó nói cho tiểu nha đầu kia.
Bộ Phương quét nhìn bốn người, thản nhiên nói, chỉ chỉ u Dương Tiểu Nghệ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sau đó lại đi tới cái ghế ở cửa, tiếp tục nằm trên ghế.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, vội vàng nhìn về phía thực đơn phía sau.
Chẳng qua nhìn thoáng qua, ánh mắt bốn người đều vội vàng trợn to.
- Đây thật sự là quán ăn sao? Giá tiền này... có chút khoa trương rồi.
Bạch Triển nhíu mày, nói.
Cửu phẩm Chí Tôn như hắn dĩ nhiên không thiếu nguyên tinh, nhưng... hắn cũng không thể vô duyên vô cớ bị lừa gạt.
- Đại thống lĩnh, ngài có điều không biết, giá món ăn của tiểu điếm này vẫn luôn như vậy... Bởi vì món ăn của Bộ lão bản rất xứng đáng với cái giá này.
Trảm Không nói.
Hắn từng tới tiểu điếm này ăn mấy lần, cho nên hắn tương đối hiểu rõ cách thưởng thức món ăn của tiểu điếm này, hắn thuận tiện giới thiệu cho tất cả mọi người.
Dĩ nhiên, những món hắn đã ăn cũng không nhiều, vì vậy có cái không giới thiệu.
- Hắc... Kim Khôn ta kể từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn đã rất lâu không thưởng thức món ăn thế tục, lần này cũng muốn ăn no một lần xem sao.
Kim Khôn vỗ lên bàn, phá lên cười.
Nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh ngưng lại.
Bởi vì một tát này của hắn cũng không phải một tát, hắn vốn muốn in dấu bàn tay lên cái bàn này, nhưng hắn cũng phát hiện, một tát này vỗ lên trên bàn...chiếc bàn gỗ vẫn không nhúc nhích.
Chuyện này là thế nào?
Bộ Phương đang nằm trên ghế nhất thời khẽ động, quay đầu nhìn về phía Kim Khôn đầu trọc.
- Ngươi muốn gây chuyện?
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi lên tiếng hỏi.
Kim Khôn nheo mắt nhìn qua, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ kiêng kỵ hừ một tiếng.
Tiểu điếm này quả nhiên có chút thú vị, vừa rồi mặc dù hắn không vận dụng chân khí, nhưng dù sao hắn cũng Chí Tôn cường giả, một cái tát đập lên bàn, cái bàn có thể đã sớm hóa thành phấn vụn, nhưng lúc này thậm chí cái bàn cũng không lưu lại chưởng ấn.
- Nếu không gây chuyện, vậy thì gọi thức ăn đi.
Nhìn dáng dấp đối phương tựa hồ không muốn gây chuyện, Bộ Phương nhếch miệng, nói một câu, sau đó tiếp tục nằm xuống, dương quang ấm áp, thời gian yên lặng trôi qua.
Đôi mày rậm của Bạch Triển khẽ động, phất phất tay về phía u Dương Tiểu Nghệ đang đứng đàng xa.
u Dương Tiểu Nghệ đi tới, mắt chớp chớp, nhìn bốn người, nói:
- Muốn gọi gì?
Cô gái này lại là... ngũ phẩm Chiến Vương!
Bạch Triển vốn đang không để ý, nhưng cảm ứng được khí tức trên người u Dương Tiểu Nghệ, tâm thần nhất thời run lên, u Dương Tiểu Nghệ mới bao nhiêu, đã là ngũ phẩm Chiến Vương rồi, thiên phú này... có chút nghịch thiên.
Hơn nữa... loại thiên tài này lại làm người phục vụ trong một quán ăn, thật sự lãng phí!
- Ngươi gọi thức ăn! Đại thúc!
Thấy Bạch Triển chăm chú nhìn mình, u Dương Tiểu Nghệ nhất thời không vui, khẽ hừ một tiếng.
Trảm Không có chút không nhìn tiếp được, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Bạch Triển, để hắn phục hồi tinh thần, Bạch Triển cũng có chút lúng túng, nhưng ánh mắt nhìn về phía u Dương Tiểu Nghệ vẫn có chút nóng bỏng.
Loại thiên tài này, nếu có thể thu làm đồ đệ, không bao lâu nữa, vùng đất Nam Cương sẽ xuất hiện một vị Chí Tôn!
Nhưng chuyện này không vội, đợi ăn xong sẽ từ từ tính.
Kim Khôn dĩ nhiên cũng nhìn thấu u Dương Tiểu Nghệ bất phàm, nhưng hắn không có hứng thú gì, dù sao Man Điện hắn chính là tu hành thân thể, không thích hợp với nha đầu này.
- Tất cả món ăn đều lấy cho ta một phần! Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo là cái gì, lại mắc như vậy?
Bạch Triển trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại gọi tất cả món ăn.
Quả nhiên không hổ là Chí Tôn cường giả tiền nhiều như nước.
Bộ Phương đang yên lặng nằm ở xa thể nghiệm cảm giác ấm áp, lỗ tai nhất thời khẽ động, gọi tất cả món ăn... Đây đúng là mua bán lớn rồi. Trong lòng Bộ Phương vui mừng kêu lên, quay đầu lại nhìn.
Kim Khôn lè lưỡi liếm liếm môi, hào khí cười to nói:
- Lão tử không quen ăn thức ăn nhạt nhẽo bình thường, chỗ ngươi có món gì đủ cay thì mang lên!
u Dương Tiểu Nghệ sửng sốt, lần đầu tiên nghe được có thực khách yêu cầu đủ cay...
- Đủ cay? Chính là muốn cay sao?
Khi u Dương Tiểu Nghệ đang có chút nghi ngờ, Bộ Phương đi tới, nói.
- Đúng! Chính là muốn cay, cay không đủ, lão tử không thoải mái! Nghe nói món ăn của tiểu điếm ngươi có mùi vị rất ngon, nhưng nếu như không làm ra món ăn khiến thực khách hài lòng, chính là tổn hại danh tiếng của quán ăn.
Kim Khôn nhìn Bộ Phương, tựa hồ có chút khiêu khích.
Cường giả của vùng đất Man Hoang thích ăn chua cay, đặc biệt cường giả Man Điện bọn họ lại càng nặng khẩu vị...
Bộ Phương đối mặt với khiêu khích của Kim Khôn, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi.
Giơ tay lên vỗ vỗ đầu u Dương Tiểu Nghệ, sau đó Bộ Phương đi về phía phòng bếp.
Tròng mắt Tiểu Nghệ nhất thời sáng ngời, Bộ lão bản muốn tự mình xuống bếp sao?
Hừ... đầu trọc lại dám khiêu khích Bộ lão bản, chờ bị Bộ lão bản làm mất mặt đi! Tài nấu nướng của Bộ lão bản... ngươi há có thể tưởng tượng!
Nhưng nàng quả thật không tưởng tượng ra Bộ lão bản muốn nấu món chua cay gì?
Ma Bà đậu hủ sao? Cái này cũng có thể... Nhưng Ma Bà đậu hủ cũng không phải cay xé, nhiều lắm cũng chỉ tê tê.
Đi vào trong phòng bếp, Bộ Phương kêu Tiếu Tiểu Long ngưng tập luyện.
Sắc mặt Tiếu Tiểu Long mấy ngày qua cũng không phải rất tốt, dù sao Tiếu Mông bị trọng thương, tâm tình của hắn có thể tốt mới lạ, nhưng cho dù như vậy vẫn kiên trì tới tiểu điếm tập luyện, điều này khiến Bộ Phương rất hài lòng, đáng tiếc thương thế của Tiếu Mông... Hắn cũng không giúp được.
- Ngươi làm trợ thủ của ta, tất cả món ăn đều nấu một lần, phải nhìn kỹ, đây là một cơ hội học tập hiếm có.
Bộ Phương nhìn về phía Tiếu Tiểu Long, chân thật nói.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Long sáng lên, gật đầu.
Hắn biết Bộ Phương đang muốn dạy dỗ hắn.
Sau đó, Bộ Phương xoay người đối mặt với bếp lò quen thuộc của hắn, trong tay khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao xoay tròn xuất hiện trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận