Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1950: Lột đồ không có chút thú vị nào cả (2)

Notice: Undefined offset: 235
- Trong truyền thuyết, Minh Khư Đại Địa có tam mỹ tửu lớn… xếp thứ ba chính là Thâm Uyên Ma Tửu tám trăm năm này, công nghệ ủ rượu hết sức phức tạp…
- Mỹ tửu xếp thứ hai thì là Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, rượu tiên phải tiêu tốn cả đời để ủ, rượu Thái Thượng Vong Tình… Một ly vong tình, một ly trầm luân!
Đinh béo bẹp bẹp miệng.
- Còn có rượu xếp thứ nhất… chính là loại rượu thần bí nhất của Minh Khư Đại Địa, một vò rượu chỉ có trong truyền thuyết, chưa bao giờ thấy qua, được xưng là mỹ tửu tuyệt thế, một giọt rượu là có thể khiến một vị Đại Thánh đứng đầu say tí bỉ, rượu đó tên là… ta cũng không biết.
Đinh béo nói, ba loại rượu ngon mà hắn ta nhắc đến, hắn cũng chưa từng uống.
Mặc dù hắn ta có tiền, tuy rằng hắn ta là thương nhân nhất tung hoành Minh Ngục.
Nhưng mà, có mấy thứ cũng không phải có tiền là có thể giành lấy được.
Có đầu bếp tính tình cực kỳ quái lạ, dùng tiền tài cũng không thể mua chuộc được bọn họ.
Cũng giống như lúc này, hắn ta không uống được canh thịt của Bộ Phương vậy, chậc chậc…
Bộ Phương nhận lấy chân kỳ lân đen kịt mà Cẩu gia ném tới, sắc mặt hắn cũng hơi hơi sửng sốt.
Vậy mà con hắc cẩu này lại bẻ được cái chân của Kỳ Lân Hắc Ám?
Lần trước bẻ chân của dê núi Đại Thánh, lần này lại vặt chân của Kỳ Lân Hắc Ám…
Con hắc cẩu này, sẽ không có sự yêu thích đặc biệt gì đó với chân chứ?
Bộ Phương nghi ngờ không thôi.
Chẳng qua thì hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chân của Kỳ Lân Hắc Ám là một thứ đồ tốt, không yếu hơn chân của dê núi Đại Thánh chút nào.
Dù sao thì cũng đều là nguyên liệu nấu ăn cấp Đại Thánh cả.
Loại nguyên liệu nấu ăn bậc này thật sự hiếm có.
Cho nên Bộ Phương thu nó vào trong không gian của hệ thống thật cẩn thận.
Hắn động tâm thần một cái.
Múc một bát canh.
Hắn gập tay một cái.
Bát canh lập tức bay về phía Cẩu gia.
Cẩu gia ghé vào góc tường, bát canh kia rơi xuống trước mặt hắn ta trong nháy mắt.
Mùi thơm nồng đậm tỏa ra từ bên trong bát canh.
Đôi mắt mông lung lờ đờ kia của Cẩu gia lập tức sáng bừng lên, hắn ta giật giật cái mũi.
Sau đó, hắn tiến đến trước bát canh, đầu lưỡi không ngừng thè ra liếm canh.
Thè ra một cái là không thể thụt lại được, nước canh tựa như là độc dược đục khoét xương cốt, làm cho Cẩu gia hoàn toàn trầm luân vào bên trong mỹ vị của bát canh thịt.
Đinh béo trừng lớn mắt, có hơi bi phẫn mà nhìn Bộ Phương.
Vậy mà lại cho một chó ăn canh, cũng không cho hắn ta.
Hắn ta là một thương nhân lớn cao cấp của Minh Ngục đó!
Chẳng lẽ còn kém hơn một con chó sao?
Tuy rằng dường như con chó này rất trâu bò, ngay cả Thâm Uyên Ma Tửu mà cũng đã được uống…
Nhưng cũng không thể bác bỏ sự thật hắn ta là một con chó được!
- Ngươi để đầu bếp học việc của ta nấu cái thức ăn như Cửu Dương Khai Hoa này… ngươi còn có mặt mũi đòi ta canh?
Bộ Phương buông cái bát trong tay mình xuống, sau khi lau chùi sạch sẽ nước canh đọng lại trên tay thì thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh béo.
Cơ mặt của hắn ta lập tức run lên, có hơi giật mình.
Sau đó, Đinh béo vô cùng nghẹn khuất.
Đây đều là hiểu lầm cả mà!
Hắn ta bảo Hi Hi nấu Cửu Dương Khai Hoa, chẳng qua là đúng lúc nghĩ đến thôi…
Chẳng lẽ hắn ta còn có thể có ý nghĩ không an phận với một đứa nhóc hay sao?!
Đinh béo hắn ta trong sáng lắm! Là tiểu bạch hoa không nhiễm bụi trần đó!
- Ta ta ta ta…
Trong ánh mắt đầy nghẹn khuất của Đinh béo dường như có nước mắt chảy ra vậy, hắn ta giơ cái tay mập mạp đầy thịt lên che lại môi mình.
Rầm!!
Bỗng nhiên.
Bên ngoài tửu lâu.
Một trận hơi thở khủng bố tràn ngập đến.
Trong nháy mắt, hai bóng người dũng mãnh vọt vào tựa như tia chớp màu đen.
Đây là hai vị cường giả Minh Ngục ôm trường kiếm.
Bộ Phương sửng sốt, hắn híp mắt lại nhìn quét qua hai người một cái.
Hơi thở của hai người rất mạnh, lại là hai vị Bán Thánh…
- Đinh lão bản…
Hai người xuất hiện, liếc mắt nhìn Đinh béo một cái rồi gật đầu nói.
Bọn họ là hộ vệ của Đinh béo… là một thương nhân lớn, tất nhiên là phải có hộ vệ bảo hộ hắn ta mọi lúc mọi nơi rồi.
Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, cho dù là cường giả Bán Thánh thì cũng cần tài nguyên.
Mà Đinh béo có thể cung cấp tài nguyên cho bọn hắn…
Đinh béo che miệng lại, còn định nói cái gì đó…
Bộ Phương bèn nheo mắt.
- Kiếm chuyện?
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên.
Vừa nghĩ đến kiếm chuyện, Bộ Phương đã nhớ đến Tiểu Bạch, trong lòng hắn thở dài một hơi, có lẽ, còn phải tốn một khoảng thời gian nữa đi tìm trái tim con rối gì đó, chữa trị cho Tiểu Bạch.
Có chút nhớ nhung câu nói kia của Tiểu Bạch… kiếm chuyện, lột đồ thị chúng.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Bộ Phương bèn trở nên lạnh lùng.
Chỉ có điều, đừng tưởng rằng không có Tiểu Bạch thì không thể lột đồ được.
Ngay sau đó, hắn bước một bước ra.
Áo choàng lông vũ trên người lập tức hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưu quang liễm diễm.
Bên kia, Cẩu gia quỳ rạp trên mặt đất, đầu lưỡi thè ra xoạch xoạch liếm nước canh.
Ánh mắt của đám người Tiểu U thì lại dừng lên trên người Bộ Phương.
Đinh béo ngẩn ngơ.
Mà ánh mắt của hai tên hộ vệ Đinh béo thì lại trở nên sắc bén.
Trường kiếm vung ra trong nháy mắt.
- Ta thân là hộ vệ, tất nhiên sẽ làm tốt chức trách của hộ vệ!
Ngay sau đó, kiếm quang chợt dâng lên khắp cả tửu lâu.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt.
Hắn thản nhiên mà nhìn.
Hắn động tâm thần một cái.
Bên trong Tinh Thần Hải lập tức có sóng gió động trời dâng lên!
Hoàng Kim Thần Long hưng phấn mà phát ra tiếng rồng ngâm.
Sau đó, trong ánh mắt của đám người Tiểu U…
Mái tóc đen nhánh của Bộ Phương biến thành màu vàng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tiếng rồng ngâm vang vọng, hơi thở của Bộ Phương đột nhiên đại biến.
Ánh mắt của Cẩu gia đang liếm canh xoạch xoạch lập tức cứng lại, hắn ta nhìn về phía Bộ Phương.
Một cái liếc mắt này tràn đầy vẻ kinh dị, nó uống rượu tới mơ hồ rồi sao?
Bộ Phương tóc vàng vừa hiện thân, ngay lập tức có tiếng cười cổ quái không ngừng truyền đến từ trong miệng Bộ Phương…
Tiếng cười quanh quẩn khắp bên trong tửu lâu.
Làm cho vẻ mặt của đám người Tiểu U đều ngơ ngác, Bộ Phương… cười rồi?
Đinh béo hít một ngụm khí lạnh, hắn ta há mồm muốn nói cái gì đó.
Chỉ có điều, hai tên hộ vệ của hắn ta đã vung trường kiếm xông lên, ra tay với Bộ Phương rồi.
Vèo vèo!!
Ánh mắt của Bộ Phương tóc vàng mơ màng, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhếch mép.
Hắn giơ hai tay ra.
Gập lại rồi bắn lên trên kiếm phong của hai vị Bán Thánh.
Vụt…
Dao động vô hình khuếch tán ra.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên!
Quần áo nứt toạc.
Vẻ mặt của hai vị hộ vệ đầy hoảng sợ mà bay ngược ra sau, bị lột hết quần áo, cơ thể lõa lồ hóa thành một độ cong duyên dáng mà ngã sấp xuống ở ngoài cửa.
Đinh béo há miệng thở dốc.
Sau đó, trước mắt hắn ta bèn xuất hiện mái tóc vàng bay phất phới kia, cùng với nụ cười khoa trương của Bộ Phương.
- Nhớ kỹ… người đã lột quần áo của ngươi, Nicolas Soái Long.
Lông mày hai bên của Bộ Phương nhảy nhảy lên vô cùng khoa trương.
Đinh béo lập tức cảm nhận được một trận hít thở không thông, sao người này có thể thay đổi trước sau lớn như thế chứ? Đã nói là cao lãnh mà?
Sau đó, hoa phục trên người hắn ta cũng bị xé rách.
Vải vóc bay tán loạn.
Thịt béo rung lên, thân thể cao lớn bay ngược ra sau, đập lên trên cửa.
Bộ Phương tóc vàng cười quái dị.
Sau khi đi tới bên cạnh Đinh béo.
Hắn gập tay lại rồi bắn lên trên cái mông bi phẫn của Đinh béo…
Hắn ta lập tức bay vụt ra…
Nện lên trên mặt đất.
- Oa ha ha ha ha!
Bộ Phương tóc vàng che mặt cười to.
Chỉ có điều, rất nhanh sau đó, tiếng cười lanh lảnh dừng lại.
Tóc vàng lập tức lột xác thành tóc đen.
Nụ cười to đột nhiên hóa thành khuôn mặt không chút thay đổi.
Hắn liếc mắt nhìn Đinh béo bên ngoài cửa một cái.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lắc lắc đầu.
- Lột đồ không có chút thú vị nào cả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận