Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2732: Chúng thần trở về (2)

Notice: Undefined offset: 204
- Đó là... Sơn dương sao?
...
Mọi người trợn mắt, bọn họ nhìn thấy đầu con sơn dương khổng lồ nhô ra từ bên trong hố sâu, trên thân người của sinh linh sơn dương đó có khí tức hắc ám bao phủ...
- Đây là... Đây là Tử Thần trong thần thoại của mỗi tiểu quốc!
Cục trưởng La nghẹn ngào nói.
Bởi vì là cục trưởng phân cục Giang Đông của Cục Dị Năng nên kiến thức của ông ta vượt xa so với người thường.
Trên thực tế, từ lúc dị năng xuất hiện thì ông ta đã lập tức nghiên cứu qua bộ sách Đa Quốc Cổ Đại Thần Thoại.
Ông ta phát hiện ra vị Thần ở trong thần thoại này cực kỳ giống với Dị Năng Giả.
Có thể nói là mạnh hơn Thần một chút!
Mà dường như sinh linh khổng lồ ở trước mắt đang muốn trèo ra khỏi cái hố sâu đó... Có đầu của sơn dương mà đuôi của bò cạp, toàn thân sinh linh đó tràn ngập hắc khí khủng bố.
Chính là Tử Thần ở trong truyền thuyết!
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
- Hả?
Đôi mắt của Bộ Phương cũng hơi hơi dao động một chút.
Sinh linh kia đang muốn trèo ra khỏi hố đen, khí tức rất mạnh...
So với Hải Thần Poseidon còn cường đại hơn một chút...
Lông mày của Bộ Phương nhíu lại.
Bỗng nhiên thần thức của hắn khuếch tán ra...
Ong.
Thần thức của Bộ Phương tản ra, hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng, phạm vi bao phủ của thần thức đã lớn hơn, hình như lý do là vì Trái Đất khôi phục nên áp lực đối với hắn cũng nhẹ đi rất nhiều.
Đối với việc này thì Bộ Phương tự nhiên cũng không quan tâm lắm.
Hắn buông xiềng xích đang trói chặt Chu Tước nữ ra, chân đạp lên không khí rồi thân hình lập tức lao đi.
Ở phía xa.
Loài người trở về từ trong niềm vui sướng đều bị khí tức tử vong bao phủ toàn thân.
Nhưng mà sau đó bọn họ cũng hoảng sợ khi phát hiện Bộ Phương đã lao đi, giờ đây hắn lại đứng lơ lửng trên đầu của sinh linh đang trèo ra khỏi hố đen kia.
Cái đầu sơn dương khổng lồ đó cũng ngẩng lên.
Bộ Phương cũng không biết đây là vị Thần trong thần thoại của quốc gia nào, nhưng mà dưới sự khảo sát của thần thức thì Bộ Phương phát hiện thứ này được truyền tống tới từ Không Gian Trùng Động.
Ở phía sau lưng nó còn có nhiều đội ngũ đang xếp hàng chờ đợi.
Hơn nữa...
Bộ Phương cũng cảm thấy điểm truyền tống Trùng Động này sẽ biến hóa, nói cách khác thì thời gian vũ trụ sau lưng sinh linh kia tồn tại trên địa cầu rất ngắn.
Cho nên sinh linh mới phải tranh thủ thời gian trèo ra...
Bộ Phương nghĩ rất nhiều.
- Có lẽ là nhân vật thần thoại của quốc đảo Hoa Anh Đào, hay là do vũ trụ khác thông qua việc truyền tống để tới Trái Đất đây?
Lông mày của Bộ Phương khẽ nhướng lên, ý nghĩ này khá lớn gan.
- Nhưng mà điều đó cũng rất có khả năng.
- Có lẽ sau khi vũ trụ này biến mất thì tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở trong hắc động, nơi có liên kết với vũ trụ mà những tiên thần cổ đại của Hoa Quốc đã tới chăng?
Bộ Phương càng nghĩ thì hắn càng cảm thấy có khả năng!
Đương nhiên, bây giờ quan trọng là... Là để cho sinh linh sơn dương trèo ra được một nửa phải quay trở lại.
Gào!
- Con người đáng chết... Tử Thần của các ngươi phải quay về Trái Đất! Cút!
Cái thứ có đầu sơn dương kia, đôi mắt màu đỏ tươi của nó đang nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, đầu là của sơn dương mà thân là đuôi bọ cạp.
Khí tức còn cường đại hơn nhóm người Bồng Lai lão tổ rất nhiều.
Thái độ của nó cũng ngông cuồng hơn rất nhiều!
- Bảo ta cút sao?
Khóe miệng của Bộ Phương nhếch lên.
Nếu không phải thứ này có một cái đầu sơn dương, hơn nữa nó cũng không phải nguyên liệu nấu ăn tốt lành gì... Chứ không thì Bộ Phương cũng dự định... nướng nguyên con dê này lên.
Nhưng mà bây giờ...
Bộ Phương hít một hơi thật sâu.
Sau đó hắn giơ cánh tay Thao Thiết lên!
Oành!
Một quyền của Bộ Phương mang theo linh khí dồi dào, một quyền ấy đập mạnh xuống cái đầu sơn dương kia.
- Phàm nhân ngu xuẩn! Cút ngay!
Sinh linh có đầu sơn dương kia chẳng thèm ngó ngàng tới Bộ Phương.
Nó bỗng ngẩng đầu lên, đôi sừng sơn dương sắc nhọn định đập vào Bộ Phương.
Đột nhiên.
Sừng sơn dương kia và nắm tay của Bộ Phương va chạm vào nhau.
Sự đối lập quá mãnh liệt, Bộ Phương ở trước mặt Ma Thần này chỉ giống như ruồi bọ.
Nhưng mà khi một quyền đó vừa nện xuống...
Bang!
Sừng sơn dương trực tiếp rạn nứt và vỡ nát!
Khí lực kinh khủng bùng nổ giống như ngôi sao nổ vang.
Dường như cả Trái Đất cũng bị chấn động!
Mà đầu tên Ma Thần kia cũng bị nện cho vỡ nát.
Lực đạo khủng bố khiến một nửa thân hình mới bò ra ngoài của nó cứ thế mà bị đánh lùi vào trong!
- Không!
- Ta sẽ còn quay lại!
Thời điểm cái đầu sơn dương kia bị ấn trở về vẫn còn gào thét vì không cam lòng.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Cả người của cục trưởng La đều run lẩy bẩy.
- Đó chính là một Tử Thần trong thần thoại của một tiểu quốc đấy, một vị Thần chân chính.
- Thế mà lại bị Bộ Phương đánh cho quay đầu trở về sao?
Bỗ Phương phủi tay.
Nhìn sang hố đen có chút yên tĩnh.
Hắn thở hắt ra một hơi.
Tuy rằng hành vi này của hắn chỉ có thể để cho hắc động ổn định trong thời gian ngắn, không làm ảnh hưởng lớn tới đại cục.
Nhưng mà ít nhất thì Bộ Phương cũng cố hết sức rồi.
Dù sao thì hắc động này vẫn do hắn làm ra...
Ở phía xa.
Một tiếng chim tước gáy to và rõ vang lên.
Bộ Phương sững sờ.
Hắn quay đầu nhìn ra đằng sau.
Hắn nhìn thấy toàn thân của Chu Tước nữ nổi lên một ngọn lửa, ngay sau đó nó còn giãy khỏi trói buộc thần thức của Bộ Phương, giương cánh lên hóa thành một con Chu Tước bùng cháy mãnh liệt, nó hướng về phương xa rồi bay đi.
- Xem ra là muốn chạy trốn!
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ nhếch lên.
- Các người cũng rời khỏi chỗ này đi... Chỗ này không an toàn.
Bộ Phương liếc nhìn mọi người rồi nói.
Sau đó hắn đạp lên hư không, hướng về phía Chu Tước giương cánh bay đi để truy đuổi nó.
Nhóm người cục trưởng La cũng ngây ngẩn.
Dư Ca lại vô cùng khó hiểu, vừa rồi có một con chim lớn đỏ rực hiện lên...
- Cái đó... Đó giống như là thần thú trấn thủ ở phương nam Hoa Quốc trong thần thoại phải không? Có phải Chu Tước không vậy?
Dư Ca ngơ ngác hỏi...
Ầm ầm...
Trong hố đen kia phát ra tiếng nổ...
Linh khí dày đặc ở trong đó đang không ngừng tuôn ra.
Mọi người vừa trải qua một màn kinh khủng như ban nãy, bọn họ cũng biết nguy hiểm đang tới gần.
Cho nên bọn họ mới vội vàng chạy tới Bảo Thạch Hào.
Chạy lên thuyền, tiếng còi của con thuyền vang lên, nó chạy về phía bờ biển của Hoa Quốc...
Tất cả mọi người ở trên thuyền đều hiểu được...
Thế giới có đại biến!
Nhưng mà điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là...
Con thuyền vừa mới chạy đi không xa thì... bọn họ đã nhìn thấy sự biến hóa của thế giới.
(*) Đại thế: sự việc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận