Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1055: Thắng bại cuối cùng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cách hành xử quyết liệt của vị giám khảo khiến đám đông ăn dưa xung quanh hoảng sợ.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám như quỷ chết đói đầu thai, lại nhìn sang đĩa sủi cao dần dần vơi đi. Miệng há to, vô cùng kinh ngạc.
Ngược lại Bộ Phương lại rất bình tĩnh, hai tay ôm ngực, mặt không có biểu cảm gì.
Tiểu Tôm ghé vào vai hắn, hơi nóng trên thân đã sớm tán đi, mồm phun ra bong bóng, đôi mắt xoay tròn nhìn chằm chằm đám giám khảo như quỷ chết đói kia, có vẻ rất tò mò.
Bộ Phương giơ tay lên, vỗ vỗ đầu Tiểu Tôm.
Động tác của Tiểu U vô cùng nhanh, bởi vì nàng trực tiếp dùng tay mà không dùng đũa cho nên nắm cả đống sủi cảo trong mâm trên tay.
Vỏ sủi cảo chiên xốp giòn, vừa đến tay có hơi chút nóng hổi làm Tiểu U không khỏi vẩy một cái. Nhưng mà chỉ nóng một chút thôi không thể ngăn cản được khát vọng của nàng đối với mỹ vị.
A ô một tiếng, sủi cảo chiên đã được đưa vào miệng nàng, môi đỏ khẽ mở, trên môi mọng còn vương lại một chút dầu từ sủi cảo, càng lộ thêm vẻ mị hoặc.
Rắc!
Vỏ sủi cảo xốp giòn bị cắn nát, cảm giác mềm mềm làm cho con người đen nhánh của Tiểu U nhất thời sáng lên.
Hàm răng cắn chặt xuống, cắn nát vỏ sủi cảo, trong chớp mắt mùi thơm nức mũi từ trong miệng nàng lan tràn ra, khuếch tán nồng đậm.
Một trận gió thổi tới.
Tiểu U cảm giác cả người mình đều ngây ngốc tại chỗ, trước mắt nàng là một vùng thảo nguyên, với hàng ngàn ngọn cỏ xanh đang đung đưa trong gió.
Trong đám cỏ, có những lá non bứt phá đất, sinh sôi mạnh mẽ dưới làn sương sớm, mạnh mẽ mà lớn lên!
Không nghi ngờ gì nữa, Tiểu U ăn vào là nguyên liệu sinh trưởng từ đất.
Dùng một lại cỏ linh dược tràn ngập sinh khí, kết hợp với nước, khiến cho sau khi cắn một miếng sủi cảo, mùi của những linh dược kia và mùi hương của đồ ăn đồng thời tản ra.
Lỗi mũi hơi hơi phun khí, giống như có hương từ đó mà tản ra.
Quả nhiên, vẫn là Bộ Phương mang đến cho nàng cảm giác vui vẻ.
Tiểu U nhắm mắt lại, trong miệng tiếp tục nhấm nháp, trên mặt hơi có chút hồng hồng.
Tiểu Nha và Tiểu Hoa cũng lấy một loại sủi cảo, là loại bánh bao khô, vỏ căng mọng, tỏa ra hơi nóng, trông khá đơn giản và không cầu kỳ.
Tiểu U ăn sủi cảo chiên quên chấm nước chấm, hai nha đầu Tiểu Nha và Tiểu Hoa cũng rất thích loại sủi cảo kia, đắc ý chấm nước chấm mà Bộ Phương đã làm.
Ngay sau đó, híp mắt, nhét vào trong miệng.
Tiểu Nha rất thích ăn đồ ăn mà Bộ Phương nấu nướng, bởi vì nàng cảm thấy đồ ăn mà đại ca làm cho nàng luôn khiến nàng vui vẻ.
A ô…
Cắn miếng sủi cảo thấm đẫm nước chấm, vỏ bánh bị cắn nát, nước từ trong đó trào ra, vô cùng nóng còn đang tản ra hơi.
Tiểu Nha cho vào miệng, nhất thời bị nóng thổi ra, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ bừng, suýt nữa chảy nước mắt vì nóng.
- Nóng nóng nóng…
Tiểu Nha vừa ăn vừa hô lên.
Tiểu Hoa là Thất Thải Phệ Thiên Mãng, đương nhiên không thèm để ý chút nóng hổi này.
Nàng chấm nước tương, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhét miếng sủi cảo vào trong miệng.
Bẹp bẹp…
Tiểu Hoa chớp chớp mắt rắn, nhai nuốt trong miệng.
Bỗng nhiên, đang nhai thì động tác của Tiểu Hoa dừng lại, miệng mở lớn, con mắt cũng nheo lại.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nha đỏ bừng, mở miệng tản ra hơi, không biết vì cay hay vì nóng.
Nàng quay đầu liếc nhìn Tiểu Hoa, nhất thời không ngừng cười ha ha.
Tiểu Hoa hé miệng, a một chút, sau đó tiếp tục nhai nuốt, mắt rắn ngày càng sáng lên!
Động tác trong tay không ngừng, liên tục vươn tay ra gắp sủi cảo.
Giờ phút này Tiểu Nha đang đắm chìm trong hương vị của sủi cảo.
Vỏ bánh khô căng mọng như ngọc nhưng khi cắn vào, nước bên trong trào ra, có mùi thịt cá nồng đậm, cũng không tanh, không gây cảm giác ngấy, ngược lại còn khiến mọi người rất thích nó, vô cùng hưởng thụ.
Tiểu Nha nhắm mắt lại, khóe mặt có một giọt nước tràn xuống.
Tiểu Nha cảm giác như mình đang nhảy lên một cái, hóa thành một con cá vảy lấp lánh, lao mình xuống nước tung tóe, thoải mái cưỡi sóng gió trên biển!
Cái loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Làm sủi cảo khô nhân cá, quả thật là mỹ vị!
Lỗ mũi Minh Vương Nhĩ Cáp nở lớn, trong đôi mắt hắn tỏa ra khát vọng vô cùng lớn, hắn ngửi được một mùi vị hết sức quen thuộc.
Mùi vị đó làm lông tơ toàn thân hắn gần như bùng nổ!
Đó là vị của Lạt Điều!
Trong lòng Minh Vương Nhĩ Cáp đang gầm thét, hắn lao ra, khó mà che giấu vẻ vui mừng trên mặt, đột nhiên chộp lấy đũa kẹp một cái sủi cảo lên.
Hắn cũng không biết thứ hắn gắp lên là sủi cảo gì. Chỉ biết hai mặt có chút bằng phẳng, giòn xốp, tỏa ra mùi hương đậm đặc.
Hắn thế mà gắp được bánh sủi cảo chiên.
Nhưng đó không phải điểm mà Minh Vương Nhĩ Cáp chú ý, hắn chỉ quan tâm ớt chỉ thiên.
Ánh mắt hắn nhìn thấy nước chấm, liền không thoát ra được.
Ngay sau đó, hắn quăng cả miếng sủi cảo vào chén nước chấm kia, đắc ý gắp lên miệng.
Hai mặt sủi cảo ban đầu màu vàng bây giờ đã sớm thành màu đỏ, bị nhiễm từ nước chấm.
Ngửi một hơi, mặt mũi Minh Vương Nhĩ Cáp tràn đầy say mê.
Quả nhiên là hương vị quen thuộc của Lạt Điều!
Một tay gắp sủi cảo, Minh Vương Nhĩ Cáp ngửa đầu lên, há miệng bỏ miếng sủi cảo thấm đẫm nước chấm vào, bờ môi hơi hơi mở ra, bao trùm miếng sủi cảo.
Ngay sau đó… ra ra vào vào, vô cùng say mê.
Tất cả mọi người đều nhìn tướng ăn của Minh Vương Nhĩ Cáp mà ngốc ra. Có chút không hiểu là ai đã mời cái tên này tới.
Có ai ăn sủi cảo như hắn không?
Sủi cảo ra ra vào vào, đôi mắt Minh Vương Nhĩ Cáp đầy mê ly, hưởng thụ cảm giác cay nóng rực lửa của ớt chỉ thiên trên môi hắn, làm lông tơ toàn thân hắn đều nở ra.
Bẹp một tiếng, bỏ miếng sủi cảo ra, nước chấm trên miếng sủi cảo được mút sạch sẽ.
Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Cáp sáng lên, lại định tiếp tục thả miếng sủi cảo vừa rồi xuống chén nước chấm.
Nhưng mà bị Tiểu U đẩy ra với sắc mặt đầy ghét bỏ.
Khóe miệng mọi người cứng lại, yên lặng.
Yến Vũ hận đến cắn răng, hắn bị cái tên ngốc kia đánh cho bầm dập mặt mày, thế mà lại không dám nói gì hắn, đúng là tức chết mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận