Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2108: Món ăn của Bộ Phương ở chi nhánh Địa Ngục (2)

Notice: Undefined offset: 181
Xèo xèo xèo...
Ngay lập tức, bọt trắng trào ra từ bên trong miếng xương sườn kia.
Chính vào khoảnh khắc vừa bỏ xương sườn vào nồi, Cẩu Gia đang nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo chợt trở nên rất phấn chấn, bất ngờ ngẩng đầu chó lên, mũi chó khẽ động đậy một hồi.
Hào quang sáng rực bắn ra từ trong ánh mắt.
Xùy xùy xùy.
Vớt phần xương sườn sau khi đã được rán sơ qua với dầu lên, đặt ở trong một chiếc đĩa sứ thanh hoa.
Ở phía bên kia, hắn đổ phần dầu trong chảo ra, Tiểu Bạch rất phối hợp mà mở chiếc bụng bự ra và hút hết dầu vào trong đó.
Cắt nhỏ hành lá và tỏi tía rồi bỏ vào nồi xào sơ qua cho thơm.
Mùi thơm vô cùng nồng nàn xộc thẳng vào trong lỗ mũi, gây cảm giác nhột nhột khiến cho người ta không nhịn được mà muốn hắt hơi.
Cho sườn rồng vào và bắt đầu xào, ánh lửa lập tức bùng lên, mùi thơm đậm đà của thịt tỏa ra từ trong đó, tràn ngập khắp cả phòng bếp và bay ra cả bên ngoài.
Bên ngoài nhà hàng.
Minh Vương Nhĩ Cáp và Hoàng Tuyền Đại Thánh dắt tay nhau đi tới, sau khi hai người đánh nhau một trận, mối quan hệ đã dịu đi rất nhiều.
Dạo này lại còn vừa nói vừa cười, như thể đã rút ngắn được khoảng cách trong lòng nhau lại vậy.
- Đại Hoàng, ta nói với ngươi này, ngươi có biết bên trong nhà hàng của người thiếu niên Bộ Phương có món gì ngon nhất không?
- Đúng vậy! Chính là Que Cay, là Que Cay ta đang ngậm trong miệng này, ngươi đừng thấy bề ngoài của hắn chẳng ra làm sao, thế nhưng... ngươi phải tin ta, Que Cay này chắc chắn là một món ăn siêu ngon vô địch trong Vũ Trụ đấy!
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay và nói với Hoàng Tuyền Đại Thánh bên cạnh một cách vô cùng đắc chí.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn thanh Que Cay mà Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm trong mồm đó, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không thể tin nổi.
- Mùi gì đấy? Sao lại thơm như vậy?
Đây là lần đầu tiên Hoàng Tuyền Đại Thánh đến nhà hàng của Bộ Phương.
Vừa bước vào nhà hàng, hắn đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt này.
- Người thiếu niên Bộ Phương đang nấu đồ ăn, tuy rằng mặt mũi của thanh niên này hay cau có một chút, thế nhưng... thành thật mà nói, các món ăn do hắn làm cũng thực sự không tồi.
Minh Vương nói.
Leng keng...
Tấm rèm trước cửa phòng bếp được kéo ra.
Bộ Phương bưng một đĩa Túy Sườn nóng hôi hổi từ bên trong đi ra.
Mang theo Túy Sườn đi tới trước bàn ăn.
Cẩu Gia đang nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo chợt trở nên rất phấn chấn, lao vụt ra nhanh như cắt, thoắt cái đã nằm sấp trước bàn ăn, hai chân chống lên trên bàn, lè lưỡi với vẻ vô cùng thích thú.
Đã bao lâu rồi, Cẩu Gia mới lại có thể được ăn món Túy Sườn thơm ngon nóng hầm hập này!
Gần đây, Cẩu Gia đã gầy rộc hẳn đi bởi vì không có Túy Sườn để ăn...
Tiểu Hồ cũng ngửi thấy mùi thơm này.
Lập tức, thoát khỏi vòng tay của Tiểu U và vọt nhanh như bay đến bên cạnh Cẩu Gia.
Đôi mắt to tròn dễ thương, nhìn chằm chằm vào Cẩu Gia với vẻ tràn đầy mong chờ.
Cẩu Gia bỗng chốc cảm thấy không hề vui vẻ.
Đây là món Túy Sườn của Cẩu Gia ta.
Sau đó, hắn duỗi chiếc móng chó mập mạp của mình ra, đè chặt đầu của Tiểu Hồ lại.
Chiếc đuôi của Tiểu Hồ ngoe nguẩy một cách điên cuồng, hai móng vuốt không ngừng với tới phía trước, nhưng vẫn không thể túm được Túy Sườn...
- Cái đồ chó ghẻ này thật là càng ngày càng không có tiền đồ, chỉ vì một đĩa thức ăn mà lại ức hiếp một tiểu hồ ly.
Hoàng Tuyền Đại Thánh bắt chéo hai tay lại, lắc đầu cười nhạt với vẻ ngao ngán.
Tiểu U mặc một chiếc váy đen, để lộ ra đôi chân dài trắng muốt. Mái tóc của nàng hiện ra màu xanh khói, tác dụng phụ của việc lời nguyền bộc phát ra có vẻ như rất khó bình phục.
Tiểu U ngồi vào bàn ăn, Bộ Phương cũng bưng một đĩa Túy Sườn đến và đặt trước mặt nàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, món ăn của ngày hôm nay chính là Túy Sườn rồi.
Mọi người cũng cảm thấy có chút hoài niệm trong lúc chờ đợi món Túy Sườn rất lâu.
Chẹp chẹp...
Cẩu Gia ngoác miệng chó ra, nhất thời càu nhàu khi cầm chiếc đĩa sứ.
Đầu lưỡi quét loạn xạ, lần lượt từng miếng Túy Sườn ở trong đĩa sứ được đưa vào trong miệng, tướng ăn đó trông có chút điên cuồng.
Tiểu Hồ nhìn tới mức hai mắt đẫm lệ như chực trào ra.
Nó cũng muốn ăn mà.
Đứng ở đây tỏ vẻ dễ thương với Cẩu Gia sợ rằng sẽ không thể ăn được rồi, vì vậy, Tiểu Hồ lập tức nhảy vọt tới bên cạnh Tiểu U, thè lưỡi liếm nhẹ lên má Tiểu U, chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu.
Tiểu U ngược lại cũng không quá keo kiệt mà gắp một miếng Túy Sườn được rưới nước sốt màu vỏ quýt đút vào trong miệng của Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ há mồm cắn xuống, nhai chèm chẹp một cách vô cùng thích thú.
Sau đó, nuốt ọt một tiếng, đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng ngời!
Ngon quá đi!
Minh Vương Nhĩ Cáp bước vào nhà hàng, tìm một chỗ và nhàn nhã ngồi xuống bắt chéo hai chân lên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh ngược lại có chút không quen.
Đã lâu lắm rồi hắn không đi ra khỏi thung lũng Hoàng Tuyền, bởi vì hôm nay Bộ Phương khai trương nhà hàng, cho nên hắn mới đến đây để chúc mừng một lát.
- Túy Sườn? Con chó ghẻ chết tiệt này cũng thật là không có tiền đồ, chỉ một đĩa Túy Sườn mà đã khiến cho nó không còn biết trời trăng mây đất gì nữa cả.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng rất khinh thường tướng ăn này của Cẩu Gia.
Dầu gì nó cũng là Ngục Khuyển, là một con chó có thân phận, có thể ăn một cách cao quý hơn được không vậy?
Leng keng...
Bộ Phương bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Vẻ mặt không thay đổi mà gật đầu nhẹ một cái với Minh Vương Nhĩ Cáp và Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Hắn cầm một cái chén nhỏ đựng ba miếng Túy Sườn đã được rưới nước sốt ở trên tay.
Sauk hi suy nghĩ một chút, hắn đặt chiếc bát nhỏ xuống trước mặt Hoàng Tuyền Đại Thánh và Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Nấu hơi nhiều một chút, vốn dĩ để cho Tiểu Hồ ăn, nhưng nếu Tiểu Hồ đã ăn chung rất vui vẻ với Tiểu U rồi, vậy thì phần này sẽ để cho các ngươi nếm thử, coi như là ưu đãi ngày khai trương đi.
Bộ Phương nói.
Hoàng Tuyền Đại Thánh trợn mắt, món đại hạ giá ngày khai trương này của ngươi cũng keo kiệt quá rồi đó.
Chỉ có ba miếng thịt sườn thôi sao?
Ở phía xa, Tiểu Hồ đang ghé đầu vào bên cạnh Tiểu U ăn rất thích thú kia như thể nghe thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng lại không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì vậy, tiếp tục nhào đến bên cạnh Tiểu U, tỏ vẻ dễ thương để xin ăn.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngược lại rất vui vẻ mà cầm đôi đũa lên.
- Ồ, mặc dù bản vương thích nhất là Que Cay, nhưng nếu đã là món quà đại hạ giá của ngày khai trương, vậy thì bản vương cũng không khách khí nữa!
Sau khi nói xong, Minh Vương Nhĩ Cáp vươn đũa ra gắp một miếng Túy Sườn dính đầy nước sốt màu vỏ quýt.
Miếng Túy Sườn vừa được gắp lên, nước sốt sền sệt như thể sắp kéo thành sợi vậy.
Hắn há miệng, đút miếng Túy Sườn thơm phưng phức với nước sốt ở trên đó dường như sắp giọt xuống kia vào trong miệng.
Xung quanh cặp môi đều dính đầy nước sốt chua ngọt ngon miệng.
Hắn thè lưỡi ra, liếm sạch nước sốt vào trong miệng, Minh Vương Nhĩ Cáp khẽ nheo mắt lại với vẻ có chút thỏa mãn, sau đó nhai chóp chép miệng...
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn tướng ăn mất hồn kia của Minh Vương Nhĩ Cáp mà không khỏi cắn môi, nuốt nước miếng một cái.
Không phải chỉ là một bát xương sườn cỏn con thôi sao?
Bổn thánh là người ngay cả rượu ngon đỉnh cao của vực sâu cũng đã từng được thưởng thức, thì còn có việc gì trên đời này mà chưa từng thấy cơ chứ.
- Đại Hoàng, ngươi ăn không? Nếu không ăn thì bản vương sẽ không khách khí nữa đâu...
Minh Vương Nhĩ Cáp liếc nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh đang do dự, lập tức lên tiếng hỏi.
Hai mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh chợt nheo lại, lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
Hắn cầm đôi đũa lên.
- Đương nhiên bản vương cũng muốn nếm thử một chút, dù sao thì đây cũng là đồ miễn phí mà.
Hoàng Tuyền Đại Thánh tự lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa gắp Túy Trấp lên.
Mùi thịt thơm phức, nóng hổi phảng phất trong không khí, khiến Hoàng Tuyền Đại Thánh có chút thèm ăn.
Có lẽ... sẽ rất không tồi đâu nhỉ?
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhất thời há mồm, đút miếng Túy Sườn dính đầy nước sốt kia vào trong miệng.
Ọt ọt...
Vừa bỏ vào miệng, hai mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh lập tức mở to.
Sau đó, đột nhiên nhìn vào trong bát.
Nhưng lại chợt nhận ra rằng miếng Túy Sườn cuối cùng trong chén kia đã bị Minh Vương Nhĩ Cáp gắp lên và nhét vào trong miệng với vẻ vô cùng say mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận