Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1405: Cái quán nhỏ này muốn làm gì? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đồng Nguyệt xem thường người phàm đến từ Hạ Giới. Có thể nói không chỉ một mình Đồng Nguyệt mà cả bầu không khí thế gia tầng thứ nhất Tiên Trù Giới đều như vậy.
Thế gia có cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng, họ nắm trong tay phần lớn tài nguyên trong Tiên thành, dưới tay bọn họ có vô số đầu bếp.
Về cơ bản, mỗi một vị Tiên Trù đều có chỗ dừng chân nhất định, bị các thế gia sở hữu phân chia.
Người phàm ở Hạ Giới không có thiên phú, đi vào Tiên Trù Giới ngoài việc chiếm đoạt tài nguyên ra thì còn có thể có tác dụng gì chứ?
Đối với loại người phàm chiếm cứ và lãng phí tài nguyên này, thế gia tự nhiên là không muốn nhìn thấy.
Đồng Nguyệt nhìn thấy Bộ Phương mở một cái quán nhỏ lại có thể náo nhiệt như vậy, điều này đương nhiên khiến cho trong lòng nàng cảm thấy có chút tức giận vì bị bẽ mặt.
Bộ Phương bị nàng từ chối ở ngoài cửa, chỉ là một người bị nàng từ chối ngoài cửa, dựa vào cái gì có thể vui vẻ quật khởi ở Tiên Trù Giới đây?
Người ở hạ giới, nếu như không có lượng lớn tài nguyên lại không có đủ thiên phú, dựa vào cái gì có thể đứng vững gót chân ở Tiên Trù Giới này chứ?
Đây là một trong những lý do khiến cho Đồng Nguyệt khó chịu.
Đương nhiên, còn một lý do khiến cho nàng khó chịu nữa chính là nàng là người của Tiên Trù Các, nếu như nàng không đồng ý cho Bộ Phương khảo hạch vậy thì Bộ Phương đừng mơ tưởng được khảo hạch!
Chẳng lẽ đối phương còn có thể lật trời hay sao?
Trừ khi Bộ Phương có thể dùng cái sạp nhỏ này bưng bít, làm giao thông của cả Tiên Thành bị tắc nghẽn…
Mục Lưu Nhi nhìn Đồng Nguyệt cười lạnh quay người rời đi, chỉ khẽ lắc đầu thở dài.
Người của thế gia vẫn luôn kiêu ngạo như vậy...
Nhưng dù sao đi nữa Mục Lưu Nhi vẫn cảm thấy người phàm đến từ hạ giới này sẽ không tầm thường...
Bởi vì trên người đối phương làm cho nàng ta cảm nhận được một loại khí tức, loại khí tức này… có chút giống với phụ thân nàng ta.
Nghĩ đến đây, Mục Lưu Nhi lập tức giật mình sợ hãi.
Giống như phụ thân của nàng ta à?
Làm sao có thể như thế được…
Đùa cái gì chứ?
Thân phận của phụ thân nàng ta... người phàm này sao có thể so sánh được!
Nhưng cho dù là như vậy, trong lòng Mục Lưu Nhi vẫn có chút tò mò, nàng ta chắp tay lại, đi ra ngoài Tiên Trù Các.
Trên người nàng ta đang mặc quần áo của Tiên Trù Các, nhưng vừa bước ra khỏi cổng lớn Tiên Trù Các, quần áo trên người nàng ta lại trực tiếp biến mất, thay vào đó là quần áo giản dị bình thường mà ngày thường nàng ta vẫn hay mặc.
Mặc dù Diện mạo của Mục Lưu Nhi không phải rất đẹp nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác gần gũi.
Lúc này, Bộ Phương đã dọn xong quán nhỏ, lại mở một bàn lẩu.
Bàn đầu tiên là bốn vị tráng hán, những người này sớm đã ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mặt đỏ tai hồng.
Đó là vì bọn họ bị cay, cay đến nỗi trên trán đổ đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, trong lòng bọn họ lại vô cùng hăng say, thật sự là bởi vì món lẩu này... ăn quá ngon!
Ăn ngon đến mức khiến bọn họ khó mà kiềm chế được tâm tình kích động của bản thân.
Thành thật mà nói, cũng không phải cái loại mỹ vị cực hạn giống như Tiên Trù nấu ra kia mà chính là cái loại nước chảy róc rách này, mỹ vị có thể làm cho người bình thường tiếp nhận được.
Cảm giác ăn từng miếng từng miếng thịt, cảm giác uống từng ngụm từng ngụm rượu đúng là hết sức sảng khoái.
Bốn vị tráng hán xem thực đơn, lại một lần nữa gọi món.
Bốn người họ cũng coi như tương đối giàu có, mặc dù giá cả của Bộ Phương tương đối đắt nhưng họ vẫn như cũ mắt không hề chớp đã gọi lên rất nhiều món ăn.
Nhiều món ăn đã được Bộ Phương phục vụ qua nhưng cũng có nhiều món Bộ Phương chưa từng phục vụ qua.
Đương nhiên, bọn họ nhìn thấy rượu cũng gọi lên một phần rượu.
Rượu kia đúng là khiến cho bọn họ phải trố mắt hết cỡ, rượu này đúng là có chút đắt không hợp lẽ thường…
Một vò rượu nếp băng hỏa ngộ đạo ướp lạnh, cần tám miếng tiên tinh…
Tuy rằng đắt, nhưng quan trọng là muốn chọn, nồi lẩu cay thơm ngon nếu như phối với rượu ngon thì chắc chắn sẽ sảng khoái đến bùng nổ!
Bốn vị tráng hán muốn sảng khoái đến bùng nổ cho nên bọn họ mới gọi một phần rượu.
Rượu nếp băng hỏa ngộ đạo ướp lạnh được Bộ Phương mang lên, đặt lên trên bàn ăn.
Bộ Phương còn đặc biệt vì họ gỡ lớp giấy dán ra rót cho mỗi người một chén nhỏ.
Dịch thể rượu mát lạnh ào ạt, giống như là kéo theo khói trắng quấn quanh cùng một chỗ, Bộ Phương lại còn cạy ra vài khối băng thả vào trong đó, nhìn qua càng thêm mê người.
Tráng hán sớm đã không nhịn được, cầm lấy rượu của Bộ Phương dốc ngược, ngửa đầu mạnh mẽ rót xuống.
Rượu vào trong cổ họng, cảm giác dễ chịu của băng nháy mắt đã khiến cho cả người hắn ta run lên, sắc mặt nóng rực giống như bị nước đá tưới lên, trong nháy mắt tắt lửa, dường như còn có khói trắng hừng hực bốc lên.
- Ngon... Mẹ nó, sảng khoái quá! Rượu ngon!
Cả người tráng hán giống như đang bay lên, rống lớn một tiếng.
Ngay sau đó chính là ăn uống linh đình.
Bốn tráng hán vừa mò thịt lẩu hương vị cay nồng gay mũi từ trong nồi lẩu ra ăn vừa sảng khoái uống rượu nếp băng hỏa ngộ đạo.
Họ đột nhiên cảm thấy sao cuộc sống lại có thể tươi đẹp như vậy.
Đương nhiên…
Vì cuộc sống tươi đẹp này, tiên tinh tiêu tốn cũng không ít.
Bàn thứ hai cũng bưng lẩu lên.
Lúc này người lại đây ăn chỉ còn lại hai người đàn ông và hai cô gái.
Bọn họ sớm đã bị cách ăn của bốn tráng hán trêu chọc, trong bụng đói khát, đã sớm muốn nếm thử hương vị của lẩu.
Thật không ngờ bây giờ cuối cùng cũng có thể nếm thử hương vị của lẩu một phen, làm cho mỗi người đều cực kỳ phấn chấn.
Nước dùng trong nồi sôi trào, hơi nóng bốc lên, giống như hóa thành đám mây hình nấm bay lên trời, bay về phía vòm trời phía trên.
Bên trong nồi, nước dùng cay đỏ đang quay cuồng...
Các nguyên liệu được cho vào nồi, sau khi nấu chín, lại một lần nữa được lấy ra, chấm với nước sốt tự mình pha chế sẵn rồi cho vào miệng, cái loại cảm giác thỏa mãn này... như là một cái búa tạ trực tiếp nện vào trong lòng thực khách.
Trong miệng Minh Vương Nhĩ Ha chảy đầy dầu mỡ.
Kinh doanh món lẩu này ngoài dự kiến của hắn ta tốt đến không ngờ, hắn ta sai lầm rồi, hắn ta không nên nghi ngờ thiếu niên Bộ Phương.
Thiếu niên này làm việc cho đến bây giờ đều không ấn theo lẽ thường mà ra bài.
Hơn nưa, loại tồn tại đầu bếp có thể nấu ra que cay và Tôm Huyết Long nấu cay này đương nhiên có chỗ đặc biệt.
Không đúng, Minh Vương đại nhân anh minh thần võ sao có thể bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo được chứ?
Thực ra… Minh Vương Nhĩ Ha cũng rất muốn nếm thử món lẩu cay thơm ngon kia…
Một bàn, hai bàn, ba bàn...
Món lẩu cay nóng đã thu hút không ít thực khách xung quanh.
Nhưng có lẽ là vì sắc trời sắp tối nên Bộ Phương cũng không buôn bán lâu lắm.
Trong ánh mắt tiếc nuối của không ít thực khách xung quanh, việc buôn bán đã kết thúc. Bộ Phương ngồi nhìn ở bên cạnh, uể oải liếc mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha đang gặm que cay một cái, nói:
- Tiểu Ha, dọn quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận