Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1316: Ta chỉ đi ngang qua làm bóng thôi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu thật là như thế, vậy coi như trở nên vô cùng thuận tiện rồi.
Nghĩ như vậy, Bộ Phương cũng đi ra khỏi phòng bếp, ngược lại đi về phía trước Quang Môn kia, vươn tay, đẩy cánh cửa ra.
Két một tiếng, giống như tiếng cánh cửa gỗ bình thường bị mở ra.
Ngay sau đó, thân thể của Bộ Phương đã bước vào bên trong Quang Môn đó, trước mắt bị ánh sáng chói lóa bao phủ.
Chờ cho ánh sáng tán bớt đi, Bộ Phương mới có thể nhìn rõ ràng hình ảnh ở trước mắt...
Leng keng...
Có một âm thanh vang dội của Thái Đao bị rơi xuống đất vang lên.
Ma nữ An Sinh trợn mắt chữ O mồm chữ A nhìn Bộ Phương bước vào trong Quang Môn ở góc phòng bếp.
Cả người đều có chút ngổn ngang.
- Bộ... Bộ lão bản?
Dương Mỹ Cát đứng ở trước bếp lò của chính mình, xem ra là đang lục nồi.
Nàng cũng nhìn thấy được Bộ Phương, đang cầm chiếc nồi trong tay suýt chút nữa vì quá hoảng sợ mà ném ra bên ngoài.
Bộ Phương không phải đi ra ngoài hay sao? Tại sao lại đột nhiên chạy từ phòng bếp ra đây thế?
- Bộ lão bản... Lần này ta nhất định phải luyện tập kỹ năng nấu nướng thật tốt!
Ma nữ An Sinh nhìn thấy Bộ Phương, miệng đều bị hoảng sự mà run run lên, bộ dạng tội nghiệp nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương cười một cái, quả nhiên... Cái chi nhánh Truyền Tống Môn này là liên thông với các quán Vân Lam tửu lâu, bộ dạng này, nếu Bộ Phương muốn đi đến Vân Lam tửu lâu, thế thì quá thuận lợi rồi.
- Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục nấu nướng đi, ta chỉ là đi ngang qua làm bóng thôi, các ngươi cố lên, lão bản ta đây rất coi trọng các ngươi đấy.
Mặt Bộ Phương không có biểu cảm gì nhìn sang Dương Mỹ Cát và liếc mắt nhìn ma nữ An Sinh một cái, siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói.
Sau đó, xoay người, lần thứ hai bước vào bên trong Quang Môn.
Có tiếng "vù vù" vang lên.
Trước mắt nổi lên một chùm tia sáng trắng.
Đợi cho ánh sáng đó tản đi, Bộ Phương lại thấy hình ảnh trước mắt vô cùng rõ ràng.
Leng keng...
Tiếng Thái Đao rơi xuống đất lần thứ hai lại vang lên, Bộ Phương sững sờ.
Ánh mắt nhìn thẳng, chính là thấy được một cái đầu ló ra, một mặt quan sát quái vật Tiếu Tiểu Long.
“À... Từ Vân Lam tửu lâu bước vào Quang Môn, tiếp theo sẽ đến được Phương Phương tiểu điếm hay sao? Nếu như Bộ Phương bước vào Quang Môn trong Phương Phương tiểu điếm chắc hẳn sẽ trở lại bên trong Thao Thiết tửu lâu…”
Bộ Phương vuốt cằm, tự nói trong lòng.
- Ơ! Là Bộ lão bản!
- Bộ lão bản, tại sao ngươi lại quay trở về thế?
Con mắt của Tiểu Tiểu Long mở lớn lên, da đầu trắng nõn bởi vì quá kích động mà hiện lên một vòng đỏ ửng, Bộ Phương xuất hiện đột ngột như thế, làm cho hắn ta không kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
- Ái chà, lại làm cơm chiên trứng hả? Rất quý ngươi... Cố lên!
Bộ Phương nhìn thấy Tiếu Tiểu Long, còn thật lòng nói.
Thế nhưng, trong ánh mắt đờ đẫn của Tiếu Tiểu Long, Bộ Phương chính là xoay người rồi bước vào bên trong Quang Môn.
Sau khi thân hình của Bộ Phương biến mất, Quang Môn dần dần hóa thánh điểm sáng bay đầy trời rồi dần dần tản đi.
Tiếu Tiểu Long kinh ngạc dụi mắt, xoa xoa hai con mắt của chính mình, vừa rồi là hắn ta bị hoa mắt hay sao?
Hay là bởi vì hắn quá nhớ Bộ Phương, cho nên mới xuất hiện ảo giác như vậy...
Đi qua đi lại một vòng.
Cuối cùng Bộ Phương cũng trở lại bên trong của Thao Thiết tửu lâu...
Cánh cửa ánh sáng vẫn y như cũ đứng yên lặng ở đằng kia, Bộ Phương đứng ở trước cánh cửa ánh sáng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Sự xuất hiện của cánh cửa ánh sáng này, khiến cho những tửu lâu mà Bộ Phương có liên quan càng ngày càng liên kết chặt chẽ, giải quyết một vấn đề, đó là việc Bộ Phương truyền thụ kỹ năng cho những người đầu bếp học nghề, cùng với việc, giám sát đối phương xem có luyện tập kỹ năng nấu nướng nghiêm túc hay không.
Xoa xoa cằm, khóe miệng Bộ Phương nhếch lên một cái, gật đầu.
Thao Thiết tửu lâu mở cửa, hiện giờ danh tiếng của Thao Thiết tửu lâu rất tốt, ở toàn bộ Thao Thiết Cốc như sấm bên tai.
Trên cơ bản thì tất cả mọi người đều biết tới tửu lâu này, căn bản mọi người còn cảm thấy có thể cạnh tranh cùng với đầu bếp lớn ở trong Thao Thiết tửu lâu một lần, nhưng đều ý thức được tình hình nên tự giác lựa chọn từ bỏ.
Bởi vì Vương Đình Thánh Địa bị Khư Ngục xâm chiếm, Tiềm Long Vương Đình và các đệ tử của các Thánh Địa lớn khác đều tụ tập ở xung quanh của Thao Thiết Cốc.
Ngay từ đầu xung quanh của Thao Thiết Cốc chỉ là một cái thôn xóm nhỏ.
Bây giờ lại có đệ tử của các Thánh Địa tràn vào, dân số càng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn có xu hướng xây dựng các thành trì lớn.
Mà cũng bởi vì sự tràn vào mạnh mẽ của các đệ tử ở những Thánh Địa kia, khiến cho cuộc sống và sinh hoạt bên trong Thao Thiết Cốc càng thêm náo nhiệt, càng ngày càng nhiều thực khách, khiến cho các tửu lâu ở Thao Thiết Cốc lúc nào cũng trong trạng thái đông nghẹt, chật ních.
Đặc biệt là Thao Thiết tửu lâu của Bộ Phương, xếp hàng rất dài, rất nhiều đệ tử vì sự nổi tiếng của tửu lâu mà đến.
Bộ Phương cũng bắt đầu một ngày bận rộn, một ngày nhàn nhã của Sở Trường Sinh cũng kết thúc, phụ trách công việc phục vụ của tiểu điếm, ngày cũng cũng bận bịu túi bụi.
Cốc Chủ đời đầu tiên của Thao Thiết Cốc quả thật rất nhàn nhã, ngoại trừ việc mỗi ngày phải dạy dỗ Tiểu Nha, sau khi dạy một số kỹ năng nấu nướng cho Tiểu Nha, chính là chạy đến bên trong tửu lâu của Bộ Phương nhàn nhã mà ngồi ở đó, đôi lúc cũng sẽ nói chuyện phiếm cùng với Sở Trường Sinh, và cùng Bộ Phương giao lưu trao đổi một số kinh nghiệm nấu ăn.
Lối vào của Tiên Trù Giới vẫn chưa mở ra, lão giả cũng không vội vàng, bị nhốt bên trong Thanh Đồng cung điện mấy ngàn năm, lão giả cũng chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một lần.
Sau đó ba ngày, lão giả tiêu tốn một món tiền khổng lồ để đổi lấy rượu Hoàng Tuyền Nại Hà từ chỗ của Bộ Phương.
Hắn ta và các Thánh Chủ kia khác nhau, rượu ngon như thế này, hắn ta sẽ không chọn cách pha loãng.
Chiếc ly đế cao để trên bàn cơm, cái chén trong suốt, rượu như những vì sao trong đêm tối nở rộ rực rỡ quyến rũ lòng người.
Lão giả dựa người lên ghế, một tay nâng chén rượu, ở trước nhiều ánh mắt trông mong của các Thánh Chủ khác, lắc lắc chén rượu.
Trong phòng bếp, một làn hương thơm phiêu đang bay ra ngoài.
Bộ Phương bưng một món ăn còn nóng hôi hổi ra ngoài, đặt đồ ăn bày ra trước mặt của lão giả.
Nhìn lão giả kia nhàn nhã, nói:
- Sườn của con rồng nhỏ mặc dù không xứng với rượu Hoàng Tuyền Nại Hà này, nhưng mà cũng không có Long Bài tốt hơn, ngươi hãy đem đi đi.
- Tên tiểu đầu bếp nhà ngươi... Nhưng thật ra lão phu rất muốn nếm thử một chén rượu Hoàng Tuyền Nại Hà để xem nó có bao nhiêu điểm đặc biệt mà lại đổi của lão phu một ngàn vạn nguyên tinh cùng với hạt giống Huyết Nho!
Lão giả nhìn thấy Bộ Phương, cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận