Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1327: Cải trắng muối chua, cay, giòn (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người xung quanh cảm thấy không nói nên lời trước những lời của Cẩu gia.
Liêm sỉ rớt đâu rồi?
Cẩu gia… Liêm sỉ ngươi trân quý nhiều năm như vậy rớt đâu cả rồi? Vì một bát Thịt Sườn Rồng Xào Chua Ngọt mà ngươi vứt bỏ hết liêm sỉ luôn à?
Bộ Phương lại không lạ gì chuyện này, Bộ Phương trong lòng hiểu rất rõ chấp niệm của Cẩu gia đối với Túy Bài Cốt.
Nếu một bát không đủ thì hai bát, Bộ Phương còn ngạc nhiên sao Cẩu gia lại đồng ý nhanh như vậy kìa.
Đương nhiên Cẩu gia không biết nó đã bị Bộ Phương xem thường. Nếu Cẩu gia mà biết một trảo của nó còn có thể đổi thêm một bát Thịt Rồng Sườn Xào Chua Ngọt không khéo nó đã khóc thét lên rồi.
Nhưng mà lúc này Cẩu gia không biết gì cả, trong lòng không lung lay tí nào, thậm chí nó còn muốn cười.
Bộ Phương đang cầm túi đựng cải trắng kia trên tay. Cải trắng ở bên trong đã bắt đầu chuyển màu, hương vị nước sốt làm từ tương ớt vực sâu và các nước sốt khác kết hợp với nhau đã bắt đầu thấm vào bên trong cải trắng.
Nhưng Bộ Phương cảm giác thấy áp lực tác động lên túi vẫn chưa đủ mạnh, còn cần thêm một lần nữa mới được.
Vừa đúng lúc, thêm một trảo nữa của Cẩu gia là món này có thể hoàn thành rồi.
Cẩu gia bước những bước đi ưu nhã duyên dáng từ trong tửu lâu đi ra tới trước mặt mọi người.
Cẩu gia nhìn Bộ Phương, một giọng nói nhẹ nhàng đầy từ tính vang lên:
- Tiểu tử Bộ Phương, ngươi thật sự muốn Cẩu gia dùng Linh Lung Cẩu Trảo cào một phát à? Cái này mà cào một cái… thứ này có thể thực sự bị vỡ đấy.
Cẩu gia vô cùng tự tin với trảo của bản thân, không có gì mà nó không thể giải quyết với trảo của mình.
Có một cái túi chứ mấy, tên đậu bỉ Minh Vương kia đập không vỡ không có nghĩa là Cẩu gia đập không vỡ.
Bộ Phương nhìn Cẩu gia giơ cái chân tinh, tế, nhỏ xinh, đen thui kia lên thì trong lòng thật đúng là có chút chột dạ:
- Đừng cào rách, ngươi lượng sức vừa đủ là được rồi…
Móng vuốt của Cẩu gia vẫn là hơi mạnh đấy.
Cho nên Bộ Phương cũng không dám cam đoan.
Cẩu gia trợn trắng mắt đáp lại.
Bộ Phương không nói gì thêm, dưới sự chú ý của mọi người hắn thuận tay ném túi cải trắng trên tay ra.
Cái túi lơ lửng giữa không trung, nước sốt trong đó dường như đang sôi lên.
Cẩu gia nhìn cái túi kia, đôi mắt nheo lại.
Ngay sau đó, Cẩu gia vươn ra Linh Lung Cẩu Trảo ra cào cái túi cải trắng đang lơ lửng đó.
Mọi người cảm thấy trong lòng chấn động, sau đó bên tai vang lên một tiếng gầm thét!
Tiếng gầm rú inh tai nhức óc, Cẩu Trảo của Cẩu gia dường như muốn đập vỡ khoảng không thành từng mảnh, đập mạnh vào chiếc túi đang lơ lửng giữa hư không.
Một chưởng này… đáng sợ thật!
Lão giả nhìn một chưởng này cả người đều run lên, một nhúm tóc trắng trên đầu tung bay trong gió.
Minh Vương Nhĩ Ha bĩu môi, hắn ta không thể không thừa nhận so với móng vuốt của tên chó ghẻ này thì nắm đấm của hắn ta quả thực yếu hơn một chút.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, hắn ta chính là người đứng đầu của Minh Khư, thứ hắn ta giỏi cũng không phải mấy thứ như đánh nhau, chém giết này.
Bùm!
Tiếng nổ tung vang lên không dứt.
Một trảo của Cẩu gia đập mạnh vào cái túi, cái túi kia gầm rú dữ dội trong không khí.
Sau đó, dưới sự kinh ngạc của mọi người cái túi bắn ra bay nhanh về phương xa, trong nháy mắt hóa thành một điểm đen.
Sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, mặt không cảm xúc nhìn cái túi bị một trảo đánh bay đi mất kia, khóe miệng hơi giật.
Cẩu gia thu lại Linh Lung Cẩu Trảo, nó le lưỡi liếm láp rồi nhìn về phía mọi người với ánh mắt vô địch là một việc cô đơn như thế nào. Sau đó nó lắc mông chó, hất đuôi, bước đi ưu nhã duyên dáng quay trở lại vào tửu lâu. Nó lại nằm dưới bóng cây Ngộ Đạo mang vẻ mặt cô đơn quan sát mọi người.
Bộ Phương có chút không nói nên lời, hắn bận rộn hồi lâu mà con chó đen này lại dùng một chân hất bay cái túi đi rồi.
Nếu bị người khác nhặt của hời đi mất thì món ăn hắn chuẩn bị hồi lâu để khảo hạch thăng cấp chẳng phải xem như bốc hơi rồi à?
Bộ Phương hít sâu một hơi, Tước Vũ Bào mặc trên người không cần gió mà tự bay lên. Cả người hắn bỗng nhiên bay lên trời rồi hóa thành một tia sáng bay nhanh về phía chiếc túi bị đánh qua.
Chỉ chốc lát sau Bộ Phương đã bay trở về. Hắn đã phát huy hết tốc độ để nhanh chóng mang cái túi bị đánh bay kia quay lại.
Ùng ục ùng ục!
Nước sốt trong túi càng sôi lên mãnh liệt, cứ như thể nó muốn nổ tung cái túi kia.
Nước sốt và cải trắng bắt đầu trộn lẫn.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn cái túi này lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
- Thiếu niên Bộ Phương… Cái này thật sự có thể xem là một món ăn sao? Thứ này ăn được không?
Bộ Phương liếc nhìn Minh Vương một cái, hắn còn rất nghiêm túc trả lời câu hỏi này:
- Tất nhiên là có thể ăn được! Hơn nữa đây còn là một món ngon đấy!
Minh Vương bĩu môi tỏ vẻ không tin lắm. Tuy cải trắng trong túi này đang được chứa trong túi nhưng phải chịu nhiều sức mạnh đáng sợ của bọ họ như vậy thì có lẽ bị nát bấy ở trong luôn rồi, cái này thì sao còn có thể ăn được nữa chứ?
Mùi vị của cải trắng phải nói là kinh khủng.
Lão giả chạm vào một nhúm tóc trắng trên đỉnh đầu, suy nghĩ của ông ta cũng trùng khớp với suy nghĩ của Minh Vương Nhĩ Ha.
Sở Trường Sinh mặc một chiếc áo choàng dài. Bây giờ hắn luôn chuẩn bị áo dài, dù sao thì mỗi lần hắn biến hình thì quần áo trên người đều bị hỏng cả mà.
Sở Trường Sinh cũng hơi khó hiểu về hành vi của Bộ Phương.
Hắn đã từng là Đại Trưởng lão của Thao Thiết Cốc, hắn cũng đã gặp qua hàng ngàn hàng vạn phương pháp nấu ăn nhưng hắn chưa bao giờ thấy phương pháp nấu ăn nào kỳ lạ như vậy.
Bỏ các nguyên liệu nấu ăn vào trong túi và ra sức dùng sức mạnh đập nát...
Món ăn kiểu như vậy... thực sự có thể ăn chứ?
Không chỉ bọn họ mà tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng đây về cơ bản là một câu chuyện hài hước.
Ngay cả khi món này có thể ăn được thì chỉ sợ sẽ vô cùng khó ăn.
Ai đó đã nghĩ như vậy.
Người ở xung quanh cứ thì thầm lẩm bẩm, ánh mắt bọn họ nhìn Bộ Phương có chút là lạ.
Sáng tạo luôn đi kèm với những nghi ngờ, mà Bộ Phương… vừa khéo lại là một người không quan tâm đến những nghi ngờ.
Hắn nấu những món ăn của hắn, người ta có nghi ngờ như thế nào đi nữa thì chỉ cần hắn làm ngon thì tự nhiên sẽ có người ăn vậy thôi.
Bộ Phương tự tin như vậy đấy.
Bộ Phương nắm cái túi trong tay, nguyên liệu nấu ăn ở trong đó đang quay cuồng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một chút cải trắng.
Bộ Phương nhẹ nhàng quăng chiếc túi lên dưới ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận