Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1942: Đặt tên cho đám khí linh (2)

Notice: Undefined offset: 191
Huyền Vũ vẫn không nhúc nhích…
- Ta nói rồi… nên để bản tước ra ngoài đi, con rồng ngu ngốc kia là một đứa thiểu năng… lãng phí thời gian.
Dường như Chu Tước có hơi khó chịu mà nói, giọng nói dễ nghe quanh quẩn bên trong Tinh Thần Hải.
Vẻ mặt Bộ Phương lãnh đạm, hắn cảm thấy dường như mình cũng đã đưa ra một quyết định sai lầm.
- Khí linh hộ thể… là như vậy đó sao? Dường như có hơi…
Bộ Phương cạn lời.
- Ôi… tiểu ký chủ à, ngươi đừng thấy con rồng ngu ngốc kia có đần một chút, nhưng mà vẫn có thực lực mà, khí linh hộ thể chính là mánh khóe công phạt chủ yếu trong đoạn thời gian sắp tới của ngươi đó…
Chu Tước nói.
Dường như ánh mắt của nàng mang một chút vẻ kỳ dị mà nhìn Bộ Phương.
- Bọn ta đều không ngờ tới tiểu ký chủ lại có thể mở ra kỹ năng khí linh hộ thể này nhanh như vậy, chẳng qua thì vậy cũng tốt, mấy lão già bọn ta đã mấy vạn năm không ra ngoài hít thở không khí rồi…
- Khí linh hộ thể có tác dụng gì?
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên bầu trời Tinh Thần Hải, mái tóc màu đen bay phất phới, mặt hắn không chút thay đổi mà nhìn thoáng qua Chu Tước.
- Cái gọi là khí linh hộ thể á? Chính là mấy lão già bọn ta có thể tạm thời nắm trong tay quyền sử dụng thân thể của ngươi dưới sự cho phép, cho thân thể của ngươi có sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức tận cùng… sức chiến đấu này… rất mạnh.
- Đương nhiên, thời gian hộ thể này cũng có giới hạn, tu vi hiện giờ của tiểu ký chủ chắc là đã ở cảnh giới Bán Thánh rồi, tu vi này vẫn không lên đài nổi đâu, chỉ có điều, không biết vì tiểu ký chủ đã có được cơ hội nào mà mở ra được kỹ năng khí linh hộ thể này, cho nên chắc là thân thể của tiểu ký chủ sẽ không chống đỡ được quá lâu, đại khái khoảng nửa nén nhang đã là cực hạn rồi…
- Sau này tu vi của tiểu ký chủ tăng trưởng, thời gian của khí linh hộ thể hẳn là cũng có thể tăng mạnh…
Chu Tước giải thích.
- Khí linh hộ thể… vậy các ngươi có nhân cơ hội cướp đi cơ thể của ta không?
Bộ Phương nhíu mày mà hỏi.
Chu Tước ngẩn ra.
Sau đó, nàng có hơi như cười như không mà liếc Bộ Phương một cái:
- Ngươi là ký chủ… bọn ta làm gì dám chứ… hơn nữa, ngươi là người nắm quyền của khí linh hộ thể, trong quá trình hộ thể, nếu ngươi muốn rút khỏi tình huống hộ thể thì có thể trực tiếp rời khỏi…
- Quan trọng nhất là… Xâm chiếm cơ thể của ký chủ… điều này sẽ phải chịu ngàn đao đó…
Chu Tước cười rồi nói.
Xa xa, Bạch Hổ đang nằm sấp rầm rì một tiếng.
Hiển nhiên cảm thấy có hơi buồn cười với vấn đề mà Bộ Phương mới hỏi kia.
Huyền Vũ vẫn không hề động đậy mà trôi lơ lửng trên trời.
Bộ Phương trầm ngâm, hắn khoanh tay lại, dường như đã hiểu được tác dụng của khí linh hộ thể…
Hắn động tâm thần một cái.
Tinh Thần Hải lập tức dâng lên sóng to gió lớn.
Sau đó…
Một con thần long màu vàng hiện lên bên trong Tinh Thần Hải trong nháy mắt.
- Hả? Nicolas Soái Long ta còn chưa hít thở không khí xong nữa, sao lại trở về rồi?
Hoàng Kim Thần Long trừng mắt, thân hình hẹp dài quay cuồng bên trong Tinh Thần Hải.
Chu Tước, Bạch Hổ, Bộ Phương đều thản nhiên mà nhìn chằm chằm hắn ta.
Cuối cùng Hoàng Kim Thần Long cũng không nói gì nữa…
- Nicolas Soái Long? Con sâu lớn nhà ngươi… thật đúng là dám dát vàng lên mặt mình ha, ký chủ đời trước đặt tên cho ngươi sao ngươi không gọi?
Chu Tước nói với vẻ châm biếm.
- Nhắc tới tên ký chủ đời trước đặt làm cái gì chứ… không cho gọi là Nicolas Soái Long thì không cho thôi, nhắc tới ký chủ đời trước làm gì, tiểu ký chủ vẫn còn ở đây này, ngươi không thấy rất không thích hợp sao? Như vậy đi… tiểu ký chủ đặt tên cho bổn soái long đi, sau này bổn soái long mà ra ngoài cũng dễ báo danh tính…
Hoàng Kim Thần Long đảo cặp mắt trắng dã với Chu Tước rồi nhìn về phía Bộ Phương mà nói.
Bộ Phương thản nhiên liếc Hoàng Kim Thần Long một cái.
- Ồ… vậy gọi ngươi là Tiểu Kim đi.
Bộ Phương nói.
Thân hình đang ngọ nguậy của Hoàng Kim Thần Long đột nhiên cứng đờ lại…
Dường như hắn ta đã đưa ra một quyết định cực kỳ ngu xuẩn, vậy mà hắn lại để Bộ Phương đặt tên, tiểu ký chủ này cũng giống như ký chủ đời trước vậy… hoàn toàn là một tên mù đặt tên mà!
Sau đó, Bộ Phương cũng không để ý tới Hoàng Kim Thần Long mang vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa kia, hắn ta quay đầu nhìn về phía Chu Tước.
- Đừng… tiểu kí chủ, ngươi đặt tên cho con rồng ngốc kia là được rồi, bổn cô nương có cái tên hay lắm, gọi là Phù Tang."
Chu Tước chặn hắn lại.
Bộ Phương sửng sốt, hắn gật gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ ở xa xa.
Lông tơ trên ngươi Bạch Hổ dường như dựng hết cả lên.
- Bản Bạch Hổ cũng có tên! Tên là Khiếu Thiên (*)!
Bạch Hổ kiêu ngạo ngẩng đầu lên mà nói.
- Ồ, vậy ngươi kêu một cái đi.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà nói.
- Kêu trời, kêu một cái đi.
Bộ Phương nói.
Mặt Bạch Hổ không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm Bộ Phương, nếu thằng nhãi này không phải ký chủ, Bạch Hổ sẽ là người đầu tiên đánh chết hắn!
Nhìn thấy Bạch Hổ lại giở thói kiêu ngạo.
Bộ Phương bĩu môi mà quay đầu nhìn về phía Huyền Vũ.
Cả người Huyền Vũ nở rộ vầng sáng màu vàng đất, dường như cũng đã cảm nhận được ánh mắt của Bộ Phương.
Tròng mắt hơi chuyển động rồi dừng trên người Bộ Phương.
- Tiểu… ký chủ… bản quy… cũng có tên…
Huyền Vũ nói.
- Tên là gì?
Bộ Phương tò mò.
- Huyền… Vũ.
Huyền Vũ nói.
Bộ Phương gật gật đầu:
- Tên này dễ nghe, còn hay hơn cả Khiếu Thiên gì gì đó nữa.
Xa xa, Bạch Hổ Khiếu Thiên gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Thiếu chút nữa Ngưu Hán Tam đã bị vặt cổ cho chết.
Chỉ có điều, đột nhiên cỗ lực lớn nơi cổ hắn ta buông lỏng ra.
Ngưu Hán Tam ho khan một trận, hắn ta nhìn về phía Bộ Phương, vừa nhìn một cái là lại bị dọa sợ.
- Bộ… Bộ lão bản?
Ngưu Hán Tam nhìn Bộ Phương với mái tóc đen, trong nhất thời hắn ta có hơi không xác định mà hỏi.
- Ôi… tiếp theo đây ngươi nhìn thấy cái gì, hoặc là nghe được điều gì… đừng xem là thật, cũng không phải Bộ Phương ta làm.
Vẻ mặt Bộ Phương không chút thay đổi mà nhìn Ngưu Hán Tam rồi nói.
Có ý gì?
Ngưu Hán Tam lại ngây ra, vì sao bây giờ Bộ lão bản nói chuyện lại huyền bí như vậy chứ?
Rầm!!!
Ngay sau đó, một cỗ uy áp khổng lồ lại hiện lên một lần nữa.
Lúc này đây, bên trong uy áp này còn mang theo một cỗ khí nóng.
Rầm!!
Ngưu Hán Tam bị dọa sợ.
Hắn ta vội vàng lui về phía sau mấy bước rồi ôm lấy cổ mình.
Hắn trừng lớn ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác nhìn qua.
Phía xa xa có ánh lửa hiện ra, giống như có ngọn lửa màu đỏ đang thiêu đốt.
Bộ lão bản, hình như áo choàng lông vũ trên người hắn đã sống lại, không ngừng nở rộ ra quang hoa màu đỏ, tựa như có chu tước bay lượn, tước vũ bay tán loạn.
Bộ lão bản với mái tóc đỏ quay đầu nhìn về phía Ngưu Hán Tam.
Vẻ quyến rũ trên gương mặt kia hiện ra…
Làm cho Ngưu Hán Tam cảm thấy sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra khắp cả người…
Giờ phút này trong lòng Ngưu Hán Tam chỉ còn lại một câu… mẹ nó chứ!
Chưa từng phát hiện…
Vậy mà Bộ lão bản có thể quyến rũ như thế… động lòng người như vậy!
(*) Khiếu thiên = Kêu trời
Bạn cần đăng nhập để bình luận