Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1187: Bộ Phương, ta đói bụng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người dở khóc dở cười.
Ai cũng không nghĩ tới, Thánh Sư đại nhân lại có thể biết nói ra những lời như vậy.
Cái gì gọi là ngày mai lại tới hỏi chứ...
Với tư cách Thánh Sư Thiên Cơ Thánh Địa, không phải nên cứng rắn trực tiếp đem Thánh Nữ điện hạ về sao?
Bộ Phương cũng hơi hơi ngẩn người, ngay sau đó giật giật khóe miệng liếc người đàn ông trung niên trước mặt không nói nên lời.
Không hề nghi ngờ, người đàn ông này có ý định đón Nghê Nhan trở về, thế nhưng mà... Bộ Phương cũng không muốn cho hắn đón Nghê Nhan trở về đấy.
Thời điểm Nghê Nhan bị thương, người này là đang ở nơi nào?
Thời điểm Nghê Nhan liều mạng bảo hộ Tinh La Thiên Bàn, người này lại cũng đang ở nơi nào chứ?
Với tu vi của người này, ba tên ma đầu kia căn bản không phải là đối thủ của hắn ta, Nghê Nhan cũng sẽ không phải trọng thương tới hôn mê.
Bộ Phương dựa lưng vào ghế, mặt không biểu tình nhìn Thiên Cơ Thánh Sư.
Một tay hắn gác lên bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
- Nói thật, Nghê Nhan bây giờ đang ở trong gian phòng của ta...
Lời này của Bộ Phương vừa ra, tất cả mọi người lại lần nữa ngẩn ngơ, ngay cả Thiên Cơ Thánh Sư ánh mắt cũng co rụt lại, đều là sửng sốt.
Sở Trường Sinh cười toe toét, mập mờ liếc nhìn Bộ Phương.
Tên tiểu tử này được đó nha, dám nói dám làm, đúng thật đáng mặt đàn ông!
Minh Vương Nhĩ Ha nhếch môi híp mắt nhìn Bộ Phương, phát ra âm thanh chậc chậc.
- Thanh niên trẻ con bây giờ, đúng là biết chơi...
Các đệ tử Thánh Địa xung quanh nhìn Bộ Phương với ánh mắt ngây ngốc, chính là ngớ người ra, sau đó trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ!
- Ngươi.... Ngươi cái tên gia hỏa này, dám vũ nhục Thánh Nữ chúng ta như vậy?!
Một vị đệ tử tức giận đến điên cuồng, tại chỗ đứng thẳng lên, khí tức trên người bùng nổ, duỗi ra ngón tay chỉ Bộ Phương, trong đôi mắt lửa giận cuồn cuộn.
- Ta liều mạng với ngươi!
Đệ tử này thét dài một tiếng, lao ra khỏi vị trí của mình, và đánh về phía Bộ Phương.
Nhưng mà.
Ngay khi vừa định tiến lại gần Bộ Phương, hắn ta bị một bàn tay to như cây quạt hương bồ bắt lấy.
Đệ tử kia sững sờ.
Ngay sau đó, xoẹt, một thanh âm vang lên.
Kèm theo tiếng gào thét thảm thiết, quần áo trên người hắn ta tan nát, thân thể trắng nõn lướt qua một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, sau đó ầm ầm rơi xuống bên ngoài tửu lâu.
Làm tung bay lên bông tuyết màu máu.
Đôi mắt Tiểu Bạch lập loè, đứng ngay tại chỗ giơ lên cái bàn tay to.
- Kẻ nào gây sự, lột sạch quần áo chiêu cáo thiên hạ!
Tiểu Bạch máy móc nói ra.
Những đệ tử khác của Thánh Địa bạo động bởi vì một câu của Bộ Phương trong lòng lập tức tràn đầy căm phẫn.
Có thể là vì sợ hãi uy thế Tiểu Bạch cho nên đều nhao nhao lui về phía sau không dám tiến lên trước.
Thế nhưng mà lửa giận trong lòng bọn họ vẫn đang cuồn cuộn động đậy.
Người này...Thế mà dám nhục mạ Nữ Thần trong nội tâm bọn họ!
Thánh Nữ điện hạ rốt cuộc đã phải chịu bất bình như thế nào đối với một cái tửu lâu yêu thích lột sạch người khác chứ?!
Mọi người nghĩ nghĩ đã cảm thấy trong nội tâm tủi thân vạn phần!
Bộ Phương dường như không bị ảnh hưởng chút nào, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Thánh Sư.
- Nàng, rất tốt...
Lời này vừa ra, đệ tử Thánh Địa xung quanh lại là phẫn nộ gào thét, cái gì gọi là nàng rất tốt? Thánh Nữ điện hạ đẹp như vậy đương nhiên tốt! Thánh Nữ điện hạ đều bị ức hiếp như vậy, còn có thể tốt nữa hả?
Người này bề ngoài nhìn thật thà, không ngờ bên trong lại xấu xa đến vậy!
Nếu như không phải có cục khôi lỗi sắt này ở đây, bọn họ thật sự muốn xông tới quyết chiến đổ máu cùng người này một hồi!
Mạc Thiên Cơ cũng đã bình tĩnh lại, khẽ cau mày nhìn Bộ Phương.
Từ trong mắt Bộ Phương hắn ta không nhìn ra được chút ác ý nào, chắc chắn Bộ Phương không hề làm gì Thánh Nữ...
- Ngươi nói tiếp...
Thiên Cơ Thánh Sư nói.
- Ta sẽ không để cho ngươi mang nàng đi, cho dù ngươi ngày mai tới hỏi thì cũng hỏi không được, đương nhiên... Trừ phi nàng tỉnh lại nói muốn trở về với các ngươi.
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?! Thánh Nữ điện hạ là Thánh Nữ của chúng ta! Dựa vào cái gì ở lại chỗ này của ngươi!
Một đệ tử thánh địa lại rống lên, ngửa cổ đỏ mặt.
Xoẹt!
Lại là một tiếng giòn vang, quần áo rách nát lại tung bay, lại có một bóng người bay ra ngoài.
Lượn một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rồi rơi xuống mặt đất bên ngoài tửu lâu, làm bay lên những bông tuyết ngợp trời.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lóe lên, hắn ta lại liếc nhìn nhóm đệ tử thánh địa.
Đậu xanh rau má...Có nhất thiết phải một lời không hợp thì trực tiếp lột sạch như thế không hả?
Mạc Thiên Cơ khóe miệng giật giật, khôi lỗi sắt này thật thú vị.
- Hơn nữa... Cho dù cho các ngươi mang nàng trở về, các ngươi cũng cứu không được nàng.
- Hả? Thánh Nữ làm sao vậy?
Mạc Thiên Cơ nói. Đột nhiên, ánh mắt của hắn ta co rút lại, nhíu mày thật sâu:
- Tâm thần Thánh Nữ tương thông cùng với Tinh La Thiên Bàn, Tinh La Thiên Bàn bị hủy. Trong tình huống bình thường, Thánh Nữ hẳn là trọng thương thậm chí tử vong, cho dù bản tôn mang về cũng xác thực là không có cách nào cứu chữa.
- Nàng muốn khôi phục, chỉ có thể dựa vào chính nàng... Nếu không, có ai giúp nàng ấy cũng vô ích thôi. Còn việc có trở về Thánh Địa hay không thì hãy để nàng ấy tỉnh lại rồi quyết định.
Bộ Phương nói. Hắn vươn vai, cảm thấy hơi mệt. Sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối đi, nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp.
Mạc Thiên Cơ đã trầm mặc.
Các đệ tử của Thiên Cơ Thánh Địa ở xung quanh đang nhìn chằm chằm và liên tục dùng ánh mắt nhắc nhở Thánh Sư rằng phải đưa Thánh Nữ về, để nàng ở lại đây, ai biết tên này sẽ làm gì Thánh Nữ chứ?!
Thánh Nữ đẹp như vậy mà!
- Được rồi, bản tôn sẽ chờ Thánh Nữ thức tỉnh rồi lại đến...
Thánh Sư mỉm cười, cuối cùng nhìn Bộ Phương một cái nhẹ nhàng rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận