Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3193: Đại kết cục (2) (1)

Trong nhà gỗ, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, ánh sáng màu lam nhàn nhạt lan tỏa xung quanh. Một gian nhà gỗ vô cùng đơn giản, không khác gì gian nhà của người phàm.
Trừ không gian đầy sương mù bên ngoài thì quả thật không có một chút thần kỳ nào.
Bộ Phương cau mày quan sát một vòng xung quanh nhà gỗ. Bên trong bóng Hồn Thần và Trù Thần đều biến mất không thấy gì nữa. Tất cả gian nhà như chỉ còn lại một mình Bộ Phương hắn.
Tiếng bước chân quanh quẩn, Bộ Phương sững sờ vì tiếng bước chân này không phải chỉ có tiếng bước chân của hắn, mà vẫn còn người khác.
Hồn Thần?
Bộ Phương nhíu mày, đè thấp đôi mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy tung tích Hồn Thần. Giống như từ khi bước vào nhà gỗ, hai người bọn hắn đã bước vào hai không gian khác biệt vậy.
Hắn có thể nghe được tiếng bước chân của Hồn Thần, mà Hồn Thần cũng có thể nghe được tiếng bước chân của hắn.
Bộ Phương dừng lại, Hồn Thần cũng dừng bước. Trong gian nhà mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
- Trong gian nhà gỗ này có chứa tim của Hồn Thần?
Bộ Phương nhướng mày, hắn yên tĩnh quan sát xung quanh. Cái bàn, cái ghế, giường chiếu, ngăn tủ… Ánh mắt Bộ Phương dừng lại từng nơi một, muốn tìm kiếm chỗ để trái tim Hồn Thần.
Đương nhiên, Bộ Phương cũng rõ là Trù Thần sẽ không để trái tim ở nơi dễ tìm thấy.
Trong gian phòng đơn giản này Bộ Phương không ngừng cảm nhận được khí tức quen thuộc. Đó là khí tức của hệ thống, còn có… khí tức của thực đơn Trù Thần. Từ khi Bộ Phương quy phàm thì hệ thống cũng biến mất, Bộ Phương hoàn toàn không thấy nữa. Mà bây giờ xem ra thì hệ thống hẳn là xuất hiện bên trong nhà gỗ này. Hoặc cũng có thể nói, hệ thống luôn tồn tại ở đây?
Hệ thống Trù Thần, trên thực tế cũng là… tim Hồn Thần biến thành.
Bộ Phương nghĩ thông suốt được những thứ này không khỏi có chút bội phục Trù Thần. Một mực lợi dụng sức mạnh của Hồn Thần, bồi dưỡng vũ khí khắc chế đối phương.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Bộ Phương.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên tai truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, Hồn Thần chưa tìm được trái tim có chút bực bội. Hắn như đang phi nước đại trong phòng, phá hỏng tất cả.
Bộ Phương yên tĩnh mở mắt, nghiêng tai lắng nghe, giống như lắng nghe một vở kịch. Sau một lúc thì tiếng động cũng an tĩnh lại. Hắn híp mắt.
Uỳnh!
Không gian đột nhiên lay động như nước, ánh sáng màu lan trong phòng bị một gương mặt màu đen nhánh bao phủ đột nhiên hiện lên trước mặt hắn. Gương mặt kia mở mắt ra, vô số tâm tình ác niệm chìm nổi trong đó giống như muốn hút linh hồn vào, nuốt chửng tất cả.
- Tìm được ngươi rồi!
Hồn Thần lạnh lùng nói.
Hắn cứ thế đánh xuyên qua kết giới hư không trong gian nhà gỗ mà xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn Hồn Thần.
- Tìm thấy ta thì thế nào? Tới giờ ta vẫn chưa từng trốn chạy… ngươi tìm được ta không có nghĩa là tìm được trái tim của ngươi.
Bộ Phương nói. Giọng điệu bình thản kia khiến Hồn Thần giận dữ không thể kiềm chế được!
- Trái tim chỉ ở trong phòng này, rốt cuộc là hắn giấu ở đâu!
Hồn Thần gầm thét lên. Hắn là hợp thể của Thất Đại Tội Ác, hắn bạo ngược, hắn hung tàn. Nhưng Bộ Phương vẫn bình thản nhìn hắn như vậy. Bình tĩnh và điên cuồng trái ngược rõ ràng.
Uỳnh!
Kết giới hoàn toàn bị xé rách, màu lam trước mắt Bộ Phương triệt để rút đi. Gian phòng yên tĩnh ban đầu bây giờ cũng hóa thành phế tích. Tất cả đều bị phân mảnh, là do Hồn Thần phá hỏng.
Bộ Phương nhìn gian phòng rách nát, lắc đầu.
Đôi mắt đỏ của Hồn Thần bạo phát sự phẫn nộ đến cùng cực, hắn giơ tay lên đánh thẳng về phía Bộ Phương. Khí tức khủng bố bạo phát, nhưng khi tới gần Bộ Phương nó lại dần tán đi…
- Xem ra từ lúc này gian phòng kia cũng giống như năng lực vốn có của Tiểu Bạch, trong trạng thái cấm pháp.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhướng lên. Hắn giơ tay ngăn cản một chiêu của Hồn Thần.
Bộ dáng thong dong kia của Bộ Phương khiến Hồn Thần tức điên. Bộ Phương cũng không quá bất ngờ, vì năng lực trước kia của Tiểu Bạch là tới từ hệ thống, mà thứ khiến Bộ Phương xác định chắc chắn là hệ thống đang ở bên trong gian phòng này.
Tiểu Bạch là vật dẫn của Ý Chí Trù Thần, phong ấn Hồn Thần ngàn năm trước. Hệ thống và Ý Chí Trù Thần cùng biến mất. Tiểu Bạch chết đi cũng là lúc Bộ Phương chết đi. Mà sau khi Bộ Phương phục sinh thì người hắn gặp đầu tiên cũng là Điểu Gia.
Điểu Gia là phân thể Ý Chí của Trù Thần, cho nên hệ thống chắc cũng bị Điểu Gia mang tới đây. Trù Thần sáng tạo ra hệ thống cuối cùng cũng trở về nơi này.
Có lẽ đây là số mệnh từ cõi u minh.
- Ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản được ta?
Hồn Thần cười lạnh, trong đôi mắt đỏ đầy sự bạo ngược.
- Dù cho tất cả là sự sắp xếp của lão già Trù Thần kia, nhưng với thực lực này của ta thì không cần bao lâu nữa đâu…
Ánh mắt Hồn Thần đầy dữ tợn!
- Chờ ta phá nát cái gian phòng này, tìm được trái tim, người đầu tiên ta giết cũng chính là tên đầu bếp khốn kiếp nhà ngươi!
Hồn Thần lạnh lùng nói. Hắn hận Bộ Phương, vô cùng hận! Hoa cỏ ở Vũ Trụ Hồn Ma, đại quân Hồn Ma bị phong ấn, đến bảy Đại Hồn Chủ cũng bị phong ấn… Bộ Phương lúc nào cũng đối nghịch với hắn, như cái xương cá mắc ở trong cổ họng vậy, khiến hắn vô cùng khó chịu!
- Vậy nên người vừa thừa nhận đang bị ngăn cản sao.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên nhìn Hồn Thần. Hồn Thần sững sờ.
- Người xem, bây giờ trong phòng chỉ có ta và ngươi, còn có Ý Chí của Trù Thần đã chết. Cho nên…
Bộ Phương nói.
- Cho nên ngươi muốn làm gì?
Hồn Thần trừng mắt, nhìn chằm chằm Bộ Phương. Tên đầu bếp khốn kiếp này muốn làm gì hắn?
- Ta là Hồn Thần!
Hồn Thần nổi điên lên.
Khóe miệng Bộ Phương giật một cái, nhưng hắn cũng không thèm để ý tới Hồn Thần đang nổi giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
- Ngươi cho rằng ta muốn làm gì ngươi?
Bộ Phương trợn trừng mắt một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận