Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1167: Cố sự của Chó Địa Ngục (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
-Ngươi… Ngươi chính là con chó Địa Ngục kia có đúng không?
Ma Dạ hoảng sợ nhìn Cẩu gia, sau khị bị vuốt chó đánh cho mấy cái rất đau, cuối cùng hắn ta cũng lấy lại được tinh thần.
Mặc dù là hắn ta đến từ Khư Ngục Ma Nhãn tộc, nhưng hắn ta vẫn biết rất nhiều chuyện ở địa ngục, Minh Khư Tam Ngục, trong đó Minh Ngục là thần bí nhất, người am hiểu về nó tương đối ít, mà Địa Ngục thì lại khác, Địa Ngục rất mạnh, so với Khư Ngục còn mạnh hơn, trong đó tồn tại rất nhiều thứ kinh khủng, nhiều không đếm xuể.
Con chó này ở trong trí nhớ của Ma Dạ, nếu nhớ không lầm thì… Chắc hẳn là bá chủ vô cùng khủng khiếp của một vùng trong Địa Ngục.
Làm thế nào nó lại xuất hiện ở Tiềm Long Đại Lục này cơ chứ?
Tại sao lại xuất hiện ở trong một tòa thành mỹ thực ở Tiềm Long Đại Lục mà lại còn ở trong một tửu lâu?
Cái chuyện khốn kiếp này khác gì trò hề không?
Ngay tại thời khắc này, trong lòng Ma Dạ có chút run rẩy, hắn ta bỗng nhiên muốn bật khóc.
Bởi vì hắn ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục đấu chắc chắn sẽ là bi kịch của mình.
Không nói được gì nữa.
Minh Khí trên thân Ma Dạ bắn ra, một chân giẫm mạnh trên mặt đất, thân hình hắn ta phi tốc ma bắn ra, hắn ta nhanh như chớp chạy thật xa để trốn thoát.
Hắn ta không muốn chết, đối mặt với con chó này, hắn ta chỉ có thể trốn…
Liều mạng không có bất kỳ lợi ích gì cả!
Dường như Cẩu gia đã đoán trước được Ma Dạ muốn chạy trốn, cho nên cũng chẳng thèm để ý, chân chó nâng lên một chút, ưu nhã mà bước đi như một con mèo.
Sau một khắc, thân hình lại biến mất, xuất hiện ngay ở con đường Ma Dạ định chạy trốn.
Bốn con mắt của Ma Dạ trợn ngược lên, một cỗ ớn lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa ra, bao trùm hết toàn thân hắn ta.
Đáng chết!
Ma Dạ chửi thầm một câu, thân hình đang phi tốc bỗng đứng im.
Thế nhưng đón tiếp hắn ta, lại là một bàn chân chó khổng lồ che khuất bầu trời với năng lượng màu đen.
Móng vuốt của con chó kia ở phía trên, dòng năng lượng đen nhanh đang di chuyển, cái loại năng lượng này quá quen thuộc với Ma Dạ, chính là khí tức tới từ địa ngục…
Loại khí tức này, càng khiến hắn ta thêm chắc chắn về lai lịch của con Hắc Cẩu này.
Bành!
Một tiếng động thật lớn vang lên, thân hình trên không trung của Ma Dạ bị Cẩu gia đập xuống khiến hắn ta bị ghim vào lòng đất, mặt đất bị lõm xuống, hiện ra hình dạng bộ vuốt của con chó.
Ngay chỗ rìa hiện ra những vết nứt, vết nứt lan ra tứ phía.
Ở nơi xa, Minh Vương đang ngậm một que cay, nghiền ngẫm mà nhìn.
-Tiểu gia hỏa kia hình như nhận ra Chó ghẻ kia rồi, đừng để nó dọa cho nha.
Minh Vương cứ rút ra lại đẩy que cay vào miệng, không khỏi lắc đầu, nói ra.
Hai mắt Bộ Phương sáng lên, hắn đúng là có chút tò mò về thân phận của con cẩu lười này, từ lúc hắn ở Thanh Phong Đế Quốc khai trương không bao lâu, con cẩu lười này chạy tới, cho đến bây giờ.
Thật khó để nói, chính bản thân Bộ Phương cũng không tin, Cẩu gia vậy mà rất cường đại, lợi hại nhưng cũng bí ẩn.
Đây là một con chó có chuyện xưa.
Vuốt vuốt cằm, Bộ Phương cảm thấy lúc nào đó có thể tìm cơ hội để đào lại lịch sử chuyện xưa của Cẩu gia, từ trong miệng Minh Vương, hoặc chính miệng Cẩu gia nói, dù sao có que cay và sườn xào chua ngọt, không sợ hai người này không nói.
-Thế mà nói đánh cho khóc, sao đến tận bây giờ còn chưa khóc thế? Con chó ghẻ này… Con gà yếu kém.
Minh Vương nói.
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt to chớp chớp, mắt rắn của Tiểu Hoa chuyển động, giống như có chi kí huyền ảo đang lưu chuyển, Tiểu Hoa toét miệng cười, tràn ngập hưng phấn nhìn về phía Cẩu gia, bàn tay nhỏ gấp gáp nắm chặt, thỉnh thoảng còn vung vẩy một lúc.
Bộ Phương thu hồi ánh mắt mắt quay sang nhìn Tiểu Hoa, tiểu nha đầu này cũng không phải người an phận, thực chất là gen nổi loạn có sẵn trong người, tuyệt đối không tầm thường, bị người ta đánh khóc, còn biết ôm bắp đùi để Cẩu gia giúp lấy lại danh dự.
Bây giờ tiểu hài tử này… Không thể trêu chọc vào đâu.
Bên trong phế tích, Ma Dạ thất tha thất thểu đứng lên.
Hắn ta phun ra một ngụm máu, trên mặt có nét tái nhợt, không nói nhiều lời, xoay người tiếp tục trốn.
Chỉ là lúc nghĩ đến thân phận của Hắc Cẩu, Ma Dạ cảm thấy hai chân mình cứ như nhũn ra đến nơi.
Hắn ta hận!
Con Hắc Cẩu này ăn no không có việc gì làm, cũng chẳng đi đâu, chạy đến cái nhà hàng chết tiệt ở Tiềm Long Đại Lục này.
Nơi này có chỗ nào hợp với thân phận của Cẩu gia?
Rầm rầm…
Hai tay Ma Dạ chống xuống đất, thân hình bất động, miệng hắn ta lèm bèm, nhìn Hắc Cẩu mập ở phía xa kia đang lắc lư.
Cẩu gia ngoẹo đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Ma Dạ một chút, thanh âm tràn ngập từ tính vang vang trong hư không.
-Nói cho ta biết… Ngươi có khóc hay không?
Khóc cái gì mà khóc!
Ma Dạ quá nhục nhã, phiền muộn muốn nôn ra máu, con Hắc Cẩu nhà ngươi đừng có dựa vào thực lực mạnh, mà có thể tùy ý nhục mạ người khác.
Bộ dạng này như là vừa bị sét đánh!
Ma Dạ hận trong lòng, Minh Khí trên thân hắn ta lại bắn ra một lần nữa, xoay người muốn trốn.
Oanh!
Quả nhiên, hắn ta vẫn chưa đi được hai bước, Ma Dạ lại bị Cẩu gia đập ghim vào trong lòng đất thêm một lần nữa.
Phanh phanh phanh!
Không biết đập bao nhiêu lần, mặt đất không ngừng rung động và rạn nứt.
Người xung quanh đều là nhìn chết lặng, trong quảng trường Thao Lâu mặt người người ngơ ra, ánh mắt vô hồn.
Lúc trước là Ma Đầu sức mạnh vô địch không ai bì nổi, hiện tại thế mà bị đánh liên tục cũng không có dũng khí chống trả, có phải bọn họ hoa mắt rồi không? Làm sao lại phát sinh sự tình khủng bố thế này? Bộ Phương và Minh Vương đều ngồi xếp bằng xuống đất, có chút chán nản nhìn Ma Dạ.
-Gia hỏa này thật sự rất kiên cường, bị Cẩu gia đập cho thành bộ dạng như thế này cũng không khóc… Hắn khóc một chút chẳng phải xong việc rồi à, thực sự là… Bướng bỉnh!
Minh Vương oán hận lại cắn que cay.
Mỗi một lần Cẩu gia vung chân chó lên, trong lòng Minh Vương đều thót lại, Tâm Nhất Khiêu, bởi vì hắn ta sợ Cẩu gia không kiểm soát sức mạnh tốt, đập chết tiểu gia hỏa kia.
Một khi đập chết, vậy hắn ta không có cơ hội tìm Bộ Phương lấy que cay rồi!
Đây chính là bệnh thiếu máu!
-Ngươi thế nhưng lại khóc à…
Minh Vương tức giận.
Lúc này Ma Dạ thật muốn khóc, Ma Dạ hắn ta chưa từng chịu khổ sở như thế này, bị một con chó trêu đùa, cứ cho đây không phải là một con chó bình thường, nhưng mà khốn kiếp đây vẫn là một con chó!
Khụ khụ khụ…
Ho khan, trong mồm đều phun ra vài hạt cát.
Ma Dạ một lần nữa từ trong phế tích chui ra, hắn ta không trốn.
Xoay người, nhìn Cẩu gia ở trong hư không, nhìn Hắc Cẩu toàn thân thịt mỡ đang rung động, trong mắt dường như có lửa giận muốn phun ra.
Ong!
Đôi mắt đen nhánh mở ra, hàng vạn năng lượng nhanh chóng hội tụ.
Khí tức trên thân Ma Dạ tuôn ra, trở nên đáng sợ vô cùng, mắt trợn lên, một cái năng lượng màu đen hội tụ lại, năng lượng cuồng bạo, cứ như muốn xé rách cả hư không.
-Lão tử không thèm trốn! Lão tử liều mạng với ngươi!
Ma Dạ giận dữ, lau đi máu tươi màu đen dính ở khóe miệng, phẫn nộ mà nói.
Trên thân thể hắn ta đều là năng lượng đang hội tụ, cho dù chết… Cũng phải phải chết một cách oai phong lẫm liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận