Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2217: Thiên Tàng hồi sinh, treo đánh Minh Khôi lão tổ (1)

Minh Vương Thiên Tàng cho rằng Mông Tế Luân Hồi của mình sẽ cần tiêu tốn thời gian rất dài.
Nhưng chuyện làm hắn ta ngàn vạn lần không ngờ đến chính là hai trận pháp quanh người hắn dường như khiến cho loại chuyện Mông Tế Luân Hồi cực kỳ gian nan trong tưởng tượng này trở nên vô cùng đơn giản.
Thậm chí có thể nói là đơn giản đến mức không có một chút khó khăn nào.
Trong Luân Hồi, hắn giống như đang ẩn thân vậy, vốn lực hấp dẫn cực lớn với linh hồn của hắn ta kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Gông xiền trói buộc trên người hắn dường như đứt đoạn từng sợi một, làm cho linh hồn của hắn cũng thư thái hơn hẳn.
Cứ giống như thật sự sống lại vậy.
Khi hắn ta mở mắt ra.
Tuy rằng thể xác đã không phải là cơ thể của mình như trước kia nữa, nhưng loại cảm giác giống như nước sữa hòa nhau này làm cho hắn ta bức thiết phát hiện, mình hồi sinh rồi.
Tuy rằng kiểu hồi sinh này không được xem là sống lại chân chính theo nghĩa.
Hơn nữa, hắn ta cũng chỉ sống trong thân thể một khôi lỗi thôi.
Chỉ có điều, như vậy cũng đã đủ rồi.

Ầm ầm ầm…
Dường như phía trên bầu trời có lôi trì hiện lên, vô số lôi đình đang nhanh chóng hội tụ lại, bên trong đó lại có một tòa cung điện thần kỳ nhô lên.
Tòa cung điện đó tràn ngập huyền ảo giống như nơi ở của thần tiên chân chính vậy.
Đây là lôi phạt, là thứ nhằm vào Minh Vương Thiên Tàng đã Mông Tế Luân Hồi xong.
Hơn nữa, có thể xem như là một loại lễ rửa tội cho việc hắn ta hồi sinh đi.
Sau khi Minh Vương Thiên Tàng sống lại, thần niệm của hắn ta bèn phóng thích ra, bởi vì đã thoát ly ra khỏi gông xiềng trói buộc của luân hồi nên linh hồn hắn ta đã đạt tới trình độ cao như trước khi hồi sinh.
Có lẽ thực lực của hắn ta rất khó tăng lên lần nữa.
Nhưng khối thân thể do Minh Khôi lão tổ tỉ mỉ tạo ra này, cộng với linh hồn cường hãn khiến cho thực lực của Thiên Tàng cũng không thua kém bao nhiêu so với lúc toàn thịnh ở kiếp trước.
Cho nên, thần niệm của hắn ta phóng thích, xông ra khỏi Hắc Điện.
Lập tức cảm nhận được tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài Hắc Điện.
Bởi vậy, hắn đã ra tay.
Hắn ta không chọn dẫn đầu độ kiếp, ngược lại động thủ trước.
Lôi kiếp cũng không có trở ngại gì với hắn cả, huống hồ với thân thể này của hắn ta, vốn cũng không ngại độ kiếp.
Ngược lại là Bộ Phương, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Có thể nói Bộ Phương là ân nhân cứu mạng của hắn ta, là người có thể trợ giúp hắn Mông Tế Luân Hồi.
Hắn ta nhớ rất rõ những lời mà Bộ Phương đã nói, mì trường thọ có thể trợ giúp hắn Mông Tế Luân Hồi, nhưng theo sự suy bại bên trong trận pháp, hắn ta cần phải ăn mì theo định kỳ.
Một khi Bộ Phương xảy ra chuyện, hoặc là chết đi, vậy chẳng phải là sẽ không có ai làm mì cho hắn ta nữa sao, thế… hắn ta cũng sẽ phải chết.
Cái giá này là thứ Minh Vương Thiên Tàng không thể tiếp nhận nổi.
Người đã từng chết sẽ biết cảm giác còn sống tốt đến mức nào.
Bộ Phương nhìn thân hình khôi ngô trước người mình rồi hơi nhếch khóe miệng lên.
Sau đó, hắn nhìn thấy rõ ràng một quyền của Thiên Tàng đánh lên mặt nữ tử giáp y không hề lưu tình chút nào.
Có thể nhìn thấy rõ trên mặt nữ tử trở nên vặn vẹo trong nháy mắt, làn da kia giống như bị một lực xoắn của nắm đấm xé rách, tạo ra một độ cong kinh người mà khủng bố, cơ thể nàng ta lập tức phóng phụt ra tựa như một viên đạn pháo rồi hung hăng nện lên trên mặt đất.
Một tiếng nổ ầm vang, cả mặt đất đều nổ tung lên…
Hơi thở đáng sợ tràn ngập đè ép cả hư không.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn một quyền đã đánh bay nữ tử giáp y kia.
Hít hít hít…
Ai nấy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì bọn họ nhận ra thân phận của người này!
- Minh Vương Thiên Tàng!
- Quả nhiên là Lão Minh Vương… hắn sống lại rồi sao?
- E rằng Minh Khôi lão tổ cũng không ngờ được Thiên Tàng lại hồi sinh nhanh như vậy nhỉ!

Cho dù là Địa Ngục hay Minh Ngục thì đều nhốn nháo lên trong một khắc này.
Bọn họ cảm thấy hết sức khó tin, ai nấy cũng đều hít sâu một hơi.
Minh Vương Thiên Tàng, nhân vật tuyệt đại rõ ràng đã chết cả vạn năm kia mà lại hồi sinh rồi.
Lần hồi sinh này cũng vừa khéo.
Từng giết lên Minh Ngục, tiêu diệt đại quân Minh Ngục, làm lòng người tán loạn.
Mà hiện giờ, Minh Ngục đã phát động tấn công Địa Ngục rồi.
Nhưng Thiên Tàng lại sống lại ngay trong thời khắc mấu chốt này.
Điều này chứng minh cái gì?
Nói rõ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Thiên Tàng hồi sinh chắc chắn sẽ lấy lại sức rồi đánh lên Minh Ngục một lần nữa, lật tung cả nơi này luôn!
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Ha cũng thẳng tắp.
Nhìn bóng dáng khôi ngô vừa thân quen lại xa lạ trên bầu trời kia, miệng hắn ta hơi run run lên.
- Sống lại rồi… cuối cùng cũng sống lại rồi…
Khóe miệng Băng Thánh còn vươn vệt máu.
Ánh mắt nàng ta sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Minh Vương Thiên Tàng trong hư không.
Tuy rằng không phải là dáng người trong ấn tượng, nhưng hơi thở quen thuộc kia, bộ dạng khí phách như trước đó vẫn làm cho trái tim không chút sợ hãi của Băng Thánh chấn động tựa như gợn sóng vậy.
Tiểu U ôm lấy Tiểu Hồ mà vui vẻ đến mức híp cả mắt lại.
Nàng biết ngay Bộ Phương có thể làm được mà.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời.
Lôi phạt vẫn tuôn ra như trước.
Minh Vương Thiên Tàng quay đầu liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, trong ánh mắt có toát ra một tia tinh quang.
- Đa tạ.
Lời này là nói cho Bộ Phương nghe, đa tạ Bộ Phương đã giúp hắn ta sống lại.
Nếu không, giờ phút này, có thể hắn đã đi vào luân hồi một lần nữa, mãi mãi chịu đựng sự tra tấn tối tăm mịt mù rồi.
Hắn ta không biết, nếu lần này mà đi vào luân hồi, liệu hắn còn có thể xuất hiện nữa hay không.
Cho nên, hắn ta vô cùng cảm kích khi có thể hồi sinh lại dưới sự trợ giúp của Bộ Phương.
- Cảm ơn thì không cần đâu… cứu ngươi cũng không phải không có điều kiện.
Bộ Phương khoanh tay trước ngực mà đứng phía trước Hắc Điện, biểu cảm trên mặt vô cùng lạnh nhạt.
Thiên Tàng cũng có hơi sửng sốt, hắn ta híp mắt lại.
- Điều kiện sao? Ngươi cứ mặc sức yêu cầu, nếu Thiên Tàng ta mà chớp mắt một cái thì xem như ta thua.
Thiên Tàng cười phá lên.
- Được rồi, ngươi giải quyết phiền toái trước đi rồi nói sau.
Nhưng Bộ Phương cũng không nói quá nhiều với hắn ta mà liếc mắt chỉ chỉ về phía thiếu nữ giáp y bò ra từ trong đống đổ nát ở xa xa.
Nữ tử kia chính là Minh Khôi lão tổ.
Tuy rằng uy thế trong một quyền của Thiên Tàng có khủng bố, nhưng muốn đánh chết Minh Khôi lão tổ bằng một kích cũng vẫn kém chút xíu.
Có Minh Vương Thiên Tàng ở đây, Bộ Phương cũng không cần vận dụng giọt nước thần lực nữa.
Mà hắn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút rồi.
Cho dù ngay cả bản thân Bộ Phương cũng không thể không thừa nhận quả thật tu vi của hắn thấp hơn một chút.
Chỉ có điều… tu vi thấp thì thấp thôi, hắn chỉ là một tên đầu bếp.
Thực lực gì đó cũng không phải trọng điểm, thứ quan trọng là trù nghệ của hắn.
Đám người Minh Vương Nhĩ Ha đang ngồi xếp bằng trên mặt đất phía trước Hắc Điện.
Tiểu U thì lại ôm Tiểu Hồ.
Bộ Phương đi tới rồi ngồi xuống dưới đất không có chút hình tượng nào, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngẩng đầu, cùng những người khác nhìn về phía Thiên Tàng.
Giờ phút này… là thời gian biểu diễn của Thiên Tàng.

Rầm rầm…
Đá vụn dâng lên cuồn cuộn.
Một bóng dáng uyển chuyển bò ra từ bên trong đống đổ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận