Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3151: Tinh không đệ nhất thịt nướng! (1)

Rốt cuộc cũng trở về. Ngữ khí quen thuộc vọng ra.
Bộ Phương gật gật đầu, ở đó không phải ai khác chính là Nhân Hoàng Toại Nhân Thị. Chính là Nhân Hoàng vô thượng đang thủ hộ cho Tổ Tinh.
Trong sơn động, đống lửa đang thiêu đốt. Bộ Phương ngồi xếp bằng bên đống lửa, sau khi Hồn Thần bị trấn áp thì ba vị Nhân Hoàng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Chí ít cũng không giống như lần đầu tiên tới đây, áp lực vô cùng lớn.
- Không cần phải nhìn nữa. Bây giờ ở đây chỉ còn lại một mình lão phu, hai lão già kia sau khi Hồn Thần bị trấn áp thì chỉ để lại một phân thần, hóa thân đến Tổ Tinh, chu du khắp nhân gian. Lần sau quay lại không biết còn dẫn theo mấy đứa con thơ nữa.
Toại Nhân Thị ngồi bên đống lửa, cười sảng khoái. Hắn tò mò nhìn Bộ Phương, Bộ Phương trở về không khiến hắn ngạc nhiên. Bởi vì lúc trước hắn đã cảm thấy Bộ Phương không tầm thường, căn cốt thanh kỳ, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở không thể đoán được. Bây giờ xem ra quả nhiên là thế. Ví như hiện tại hắn nhìn không thấu tu vi của Bộ Phương.
Tiểu Bạch và Độc Cô Vô Song cũng đi tới.
- Ồ, đều ngồi xuống đi, tâm sự với lão phu.
Toại Nhân Thị híp mắt cười. Không có áp lực mà đám Hồn Ma mang tới, hắn lại có chút nhàm chán. Hồn Ma không tấn công được kết giới của trái đất. Toại Nhân Thị đến thịt nướng cũng không có mà ăn.
Toại Nhân Thị nhiệt tình như vậy khiến Độc Cô Vô Song có chút khó thích ứng. Nhưng hắn cũng rõ đây là một vị tiền bối, khí tức cường hãn mạnh hơn hắn rất nhiều. Là một cường giả tầng thứ Thánh Nhân Hỗn Độn.
Bộ Phương gật gật đầu, ngồi tán gẫu với Toại Nhân Thị trước đống lửa. Vẫn chỉ là nói những chuyện tào lao. Như là truyện quy phàm 500 năm qua chứng kiến những gì trên thế gian. Sau khi sống lại mở quán ăn cảm ngộ, cứ như vậy mà kể hết ra.
Lần đầu tiên Độc Cô Vô Song thấy, hóa ra đại nhân cũng nhiều lời như vậy.
Toại Nhân Thị ngồi nghe Bộ Phương kể chuyện, thỉnh thoảng lại vuốt râu. Có đôi khi lại gật gù cảm thán. Hắn đã trải qua thời gian còn nhiều hơn Bộ Phương, nhưng nhiều chuyện lại cảm nhận không sâu sắc bằng đối phương.
Độc Cô Vô Song không quấy rầy một già một trẻ ngồi nói chuyện với nhau.
Thời gian trôi qua, trời tối rồi lại sáng. Bộ Phương ngồi xếp bằng trong sơn động rốt cuộc cũng không nói gì nữa. Trong động trở nên vô cùng yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng lửa tanh tách.
Sau một lúc thì Toại Nhân Thị mới thở dài một hơi.
- Khó mà tiểu tử ngươi là có thể kiên trì nổi… kiên trì đi một con đường, thật ra vô cùng mệt mỏi.
Toại Nhân Thị nói, trong lời nói kèm theo tiếng thở dài, tràn đầy cảm khái. Hắn thân là Nhân Hoàng, là sự tồn tại chí cao vô thượng, lại cam tâm tình nguyện thủ hộ Tổ Tinh, dùng cả sinh mệnh để bao vệ. Lúc Hồn Ma xâm lấn, suýt đã bị tiêu diệt. Bây giờ hắn chỉ có thể là một người lắng nghe, lắng nghe Bộ Phương tâm sự. Hắn cũng không có năng lực giúp đỡ Bộ Phương.
Tán gẫu xong thì Bộ Phương bắt đầu lấy từ túi không gian một phần nguyên liệu nấu ăn. Những nguyên liệu nấu ăn này cũng không thể nói là bình thường. Khí tức cường hãn, chắc phải ở tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo. Bên cạnh đó lại có những nguyên liệu khí tức yếu ớt, vô cùng bình thường.
Nhưng các nguyên liệu nấu ăn dung nhập với nhau cũng có thể tạo nên tia lửa va chạm không hề tầm thường. Mị lực của nấu nướng có lẽ là ở chỗ này.
Bộ Phương lấy ra một cái chân chim lớn tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo. Bắt đầu nướng trên ngọn lửa.
- Ồ, rốt cuộc cũng có thể ăn món ăn của tiểu tử ngươi, lão phu chỉ có thể thèm mấy trăm năm nay… một miếng thịt cũng không có mà ăn! Rốt cuộc bây giờ cũng có lộc ăn rồi.
Toại Nhân Thị xoa xoa tay, mặt mũi đầy chờ mong.
Độc Cô Vô Song có chút im lặng. Lão tiền bối này tính cách quả thật là thẳng thắn.
Mặt Bộ Phương không có biểu cảm gì, hắn nấu nướng vô cùng nghiêm túc. Bây giờ cách nấu ăn của hắn hoàn toàn khác biệt với trước kia, không hề theo đuổi cái gì hoa lệ. Có chẳng chỉ là tình cảm dung nhập vào trong đó thôi.
Từng ngọn lửa bùng lên, nấu chín thức ăn. Chân chim kia dần biến hóa, dầu mỡ chảy xuống.
Bộ Phương chậm rãi điều khiển giá nướng, tốc độ đều đều, động tác không nhanh không chậm. Mùi thơm tản ra, vừa truyền tới đã như chạm vào đáy lòng khiến cho người ta không thể kiềm chế tâm trạng của mình.
Thơm quá!
Toại Nhân Thị hét lớn một tiếng, mặt đỏ tới mang tai. Độc Cô Vô Song cũng vô cùng chấn động nhìn đối phương.
- Ha ha, ngại quá, chỉ là ta quá kích động vì lâu quá rồi không ngửi thấy mùi đồ ăn ngon.
Toại Nhân Thị cười nói. Hắn xoa xoa tay, nước dãi như chuẩn bị chảy xuống tới nơi rồi.
Bộ Phương nhếch khóe miệng lên, động tác thay đổi. Nhân lúc lửa vẫn đang đốt mạnh thì lấy đĩa sứ Thanh Hoa ra đưa cho Toại Nhân Thị, Độc Cô Vô Song và Tiểu Bạch.
Thịt càng ngày càng vàng rực, mùi thơm nồng đậm quanh quẩn khắp nơi. Bộ Phương run tay một cái, một con dao găm được chế từ ngọn nguồn của một hành tinh hiện lên. Chậm rãi hạ đao xuống, một miếng thịt được cắt ra, nước thịt bắn xuống.
Hắn để miếng thịt vào trong đĩa của Toại Nhân Thị. Toại Nhân Thị không chờ được nữa mà cầm thịt lên, không quan tâm đến nóng mà trực tiếp nhét vào trong miệng.
Khi thịt vào miệng, Toại Nhân Thị liền ngây người, món thịt nướng này khác hoàn toàn với thịt nướng lúc đầu! Bên trong nó có gì đó đang chảy xuôi? Là tình cảm… là một loại tâm tình khó nói.
Ánh mắt Toại Nhân Thị tràn đầy mê ly, miệng nhai thịt nướng nhưng trong đầu lại hiện lên vô số hình ảnh. Khi đó hắn vẫn là thiếu niên, hành tẩu ở Tổ Tinh. Toàn bộ Tổ Tinh là một mảnh đen kịt. Mà hắn mang theo lòng kiên trì của người thiếu niên thẳng tiến không lùi bước, vì Tổ Tinh mà mang đến ánh sáng duy nhất trong màn đêm!
Thời gian qua đi, thiếu niên bây giờ tóc đã trắng xóa. Toại Nhân Thị nhai thịt, thở dài một hơi. Không biết từ lúc nào hắn đã sống được thời gian dài như vậy. Nhét miếng thịt nướng Bộ Phương vừa đưa cho hắn vào trong miệng, trong lòng hạnh phúc không thôi.
- Kỹ thuật nướng thịt của lão phu so ra vẫn kém ngươi! Dưới trời sao, thịt nướng của ngươi đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất… lão phu cam đoan!
Toại Nhân Thị lau giọt nước trên khóe mắt.
Trù nghệ bây giờ của Bộ Phương thật sự trưởng thành quá nhanh, trước kia có thể nói là trù nghệ cao siêu, nhưng món thịt của Toại Nhân Thị vẫn đủ khả năng sánh vai với Bộ Phương. Nhưng bây giờ Toại Nhân Thị cảm thấy mình vẫn là ngồi ăn thì tốt hơn.
Độc Cô Vô Song cũng ngồi ăn thịt, cảm nhận thời gian trôi qua. Thời gian mấy trăm năm ở cùng Bộ Phương, hắn vô cùng cảm khái.
Tiểu Bạch cầm thịt nướng, mở miệng nhét vào trong.
Đinh!
Mắt cơ giới đột nhiên sáng lên, sắt thép màu trắng cũng như đỏ ửng lên. Tiểu Bạch đập tay tán thưởng món thịt nướng của Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái. Dùng dao cắt một miếng thịt ở đùi, từng miếng thịt được cắt xuống bày trong đĩa. Thịt chim càng ngày càng mềm, mùi thơm tỏa ra nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận