Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 335: Các ngươi tới tranh giành thức ăn sao?

Các ngươi tới tranh giành thức ăn sao?
Trong Thập Vạn Đại Xuyên đen tối, u ám.
Những thanh âm xột xoạt vang dội, từng con linh thú lang từ trong bụi cây chậm rãi chui ra.
Những linh thú lang này có tròng mắt màu xanh bóng, mang theo tham lam và sát ý chăm chú nhìn Bộ Phương.
Ngọn lửa thiêu đốt đống lá khô tàn vẫn đang hừng hực bay lên, trong nồi cháo thịt rắn bốc hơi nóng hổi, mùi thịt nồng đậm và hương thơm gạo Long Huyết đều bốc lên ngào ngạt.
Một tay Bộ Phương cầm thìa sứ, một tay cầm bát cháo Xà Hoàn Long Huyết, ngây người đứng tại chỗ, nhìn đám linh thú lang chung quanh đang chậm rãi bao vây hắn.
Linh thú Thương Lang, phẩm cấp đại khái ở cấp năm, một đám Thương Lang, quả thực như cơn ác mộng đi lại trong Thập Vạn Đại Xuyên.
Một con Thương Lang không đáng sợ, nhưng một đám Thương Lang sẽ trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất trong Đại Xuyên.
Bởi vì sự đáng sợ của bầy sói không phải ở số lượng, mà ở trật tự của bọn chúng, bọn chúng giống như một quân đội được huấn luyện nghiêm túc, hiểu được làm thế nào dồn ép con mồi trong khốn cảnh, hành hạ tinh thần con mồi, để con mồi mỏi mệt không chịu nổi, cuối cùng hóa thành miếng ăn trong miệng bọn chúng.
Một đám Thương Lang, một đám Thương Lang đói khát, cho dù gặp được một con linh thú cấp bảy, thậm chí cũng sẽ chọn bao vây ám sát.
Cho nên, đây là nguyên nhân mọi người không muốn gặp gỡ bầy linh thú này ở Thập Vạn Đại Xuyên.
Bộ Phương cũng vô cùng ngạc nhiên, bưng bát cháo, lại múc cho mình một thìa cháo Xà Hoàn Long Huyết, cháo này nấu rất vừa vặn, đặc biệt là thịt rắn tươi ngon, vô cùng ngon miệng, tràn đầy co dãn, vừa vào miệng đã phảng phất như búng vào khoang miệng.
Mùi thơm đặc biệt nồng đậm, mặc dù thịt rắn không nhiều lắm, nhưng đều là tinh hoa, tinh khí nồng đậm, nấu nướng xong, quả thực giống như một cái máy phun mùi thơm di động, không ngừng tản ra hương thơm.
Mùi vị này càng kích thích Bộ Phương muốn ăn thêm.
Cho nên quét nhìn linh thú lang chung quanh, hắn vẫn không ngừng múc cháo Xà Hoàn Long Huyết bỏ vào trong miệng.
Đám sói chung quanh theo dõi hắn, đầu mũi không ngừng ngửi ngửi mùi thơm trong không khí, từng giọt nước miếng tanh hôi từ trong cái miệng mọc đầy răng nanh bén nhọn của bọn chúng rơi xuống, nhỏ xuống mặt đất.
Ở trong mắt bọn chúng, Bộ Phương là thức ăn của bọn chúng, cháo Xà Hoàn Long Huyết cũng là thức ăn của bọn chúng.
- A... Làm sao đột nhiên chạy ra nhiều... nguyên liệu nấu ăn như vậy, không biết thịt sói mùi vị như thế nào?
Ngoài bất ngờ trước sự xuất hiện của đám Thương Lang này, trên mặt Bộ Phương vẫn không toát ra vẻ hoảng sợ và lo lắng, ngược lại tràn ngập hưng phấn, ánh mắt hắn nhìn về phía những Thương Lang này và ánh mắt Thương Lang nhìn hắn... không có bao nhiêu khác biệt.
Đều là ánh mắt kẻ đi săn nhìn thấy con mồi của mình.
Ánh mắt này khiến đám Thương Lang cũng có chút bất ngờ.
Bỗng nhiên, một tiếng sói tru du dương vang dội, sau đó từng con Thương Lang cũng đều ngẩng đầu, phát ra tiếng tru xa xưa, những tiếng tru liên tiếp, giống như một khúc thính nhạc.
Nhưng Bộ Phương biết, đây là tiếng kèn bọn Thương Lang muốn phát động tiến công, cũng là vũ khí bọn Thương Lang này dùng để tan rã ý chí chống cự của địch nhân.
Bộ Phương nghe tiếng tru, một lần nữa múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng, chẹp chẹp chép môi.
Rống!
Dáng vẻ không sợ hãi của Bộ Phương, khiến bọn Thương Lang hoàn toàn nổi giận, một con Thương Lang rống giận gào lên, sau đó móng vuốt chợt vỗ trên mặt đất, toàn bộ đàn sói mau lẹ như gió mãnh liệt đánh tới hướng Bộ Phương.
Cái này giống như tiết tấu tiến công nào đó, từng con Thương Lang đều phát động tiến công, đánh tới hướng Bộ Phương.
Đây một hình ảnh làm cho người ta hết sức rung động, người nhát gan nhìn thấy một màn này, có thể sẽ bị hù dọa mà ngồi bệt xuống đất.
Đàn sói này đánh tới hết sức có trật tự, bọn chúng cũng không lập tức đụng ngã Bộ Phương, mà quay chung quanh Bộ Phương thành một vòng tròn, bao vây đối phương ở bên trong, tựa hồ như muốn làm tan rã ý chí của Bộ Phương, từng bước xơi tái hắn.
Ăn xong miếng cháo cuối cùng, Bộ Phương đặt bát sứ trong tay xuống, chăm chú nhìn đàn sói chung quanh, ánh mắt từ từ ngưng trọng.
Khói nhẹ lượn lờ hiện lên, sau đó một tiếng rồng ngâm vang dội, một thanh Thái Đao màu đen liền xuất hiện trong tay hắn.
Có Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao trong tay, Bộ Phương không sợ hãi, Thái Đao Sở Chỉ, đều vì nguyên liệu nấu ăn.
Đám Thương Lang này... chỉ là nguyên liệu nấu ăn trong tay hắn mà thôi.
Song, khi Bộ Phương đang chuẩn bị đại triển thân thủ, thu hoạch nguyên liệu nấu ăn.
Một tiếng gào thét từ chỗ sâu Đại Xuyên bắn ra.
Đó là tiếng mũi tên phá vỡ hư không, từng mũi tên xé rách không khí lao đến, bắn ra tia sáng chân khí, hướng về phía bầy Thương Lang, rất nhanh xuyên thủng thân thể một con Thương Lang, hung hăng đính nó trên mặt đất.
Thương Lang kêu rên, vô lực ngã xuống đất, máu chảy phun ra.
Máu tanh tựa hồ càng kích thích tâm thái bạo ngược của đám Thương Lang, ánh mắt màu xanh bóng của bọn chúng thoáng cái trở nên đỏ tươi, tròng mắt nhìn Bộ Phương càng thêm hung lệ.
Rống!
Bọn Thương Lang không tìm được mục tiêu tập sát bọn chúng, một lần nữa chuyển hướng sát ý về phía Bộ Phương, đàn sói cũng không vây quanh Bộ Phương nữa, mà trực tiếp mãnh liệt đánh tới.
Tiếng mũi tên rời cung một lần nữa vang lên, lại thêm một mũi tên phát ánh sáng từ trong bóng tối lao đến.
Người bắn ra những mũi tên này có kỹ thuật rất tốt, mỗi một mũi tên bắn trúng một con Thương Lang, máu chảy đầy đất.
Bộ Phương nghi ngờ nhìn về phía tối đen rậm rạp, tựa hồ có chút nghi ngờ, tại sao lại có mũi tên xuất hiện.
Xoạt xoạt!
Những tiếng cử động vang lên, sau đó trên cành những cây cổ thụ phía xa hiện ra ba đạo nhân ảnh.
Ba đạo nhân ảnh này đều cầm dây cung, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương, khí tức của bọn hắn rất cường đại, phảng phất có loại cảm giác nặng nề kỳ lạ.
Những người này đều mặc trường bào giống nhau, trên áo choàng đều có thêu hình vẽ giống một ngọn tháp nhỏ.
Ba người hai nam một nữ, đứng trên cành cây, đưa mắt nhìn Bộ Phương phía dưới.
Ánh mắt của bọn họ có chút kỳ dị, bởi vì lần đầu tiên bọn họ phát hiện có người không sợ chết dám một mình đi lại trong Thập Vạn Đại Xuyên như vậy, người này muốn tìm chết sao?
- Gào!
Một tiếng thú rống vang lên, một con Thương Lang gầm thét vọt tới hướng Bộ Phương tựa hồ đang ngẩn người, giương nanh múa vuốt há miệng sói dữ tợn.
- Súc sinh này... Muốn chết!
Một vị nam tử vẻ mặt lạnh lùng đứng trên cành cây nhất thời nhíu mày, quát một tiếng, kéo trường cung trong tay, dây cung bắn ra, một mũi tên phát sáng gào thét mà ra, lao về phía Thương Lang đang vọt tới chỗ Bộ Phương, trong nháy mắt liền xuyên thủng.
Thương Lang bị hung hăng đính trên mặt đất, hãm sâu vào trong, tiếng kêu rên quanh quẩn bên tai.Bộ Phương.
Bộ Phương bình thản liếc nhìn Thương Lang này, lại ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng ngạo nghễ trên cành cây, khẽ cau mày.
Làm gì vậy? Những người này tới tranh giành thức ăn hay sao?
Những Thương Lang khác trong tiếng rút gào tục tằn rối rít rút đi, khu rừng rậm vốn tràn đầy sát khí một lần nữa trở nên vắng lạnh.
Mấy đạo nhân ảnh rơi xuống đất, đi tới vị trí của Bộ Phương.
- Ngươi là người của thôn trang ngoài núi sao? Làm sao ngươi dám một mình chạy đến Thập Vạn Đại Xuyên, nơi này không phải nơi người như các ngươi có thể tới?
Nam tử nghiêm túc cau mày quát Bộ Phương.
Còn lại một nam một nữ cũng ẩn ý nhìn hắn.
- Các ngươi không phải tới tranh giành thức ăn sao?
Bộ Phương ngẩn ngơ, sau đó mới nghi ngờ hỏi.
Thức ăn? Thức ăn gì...
Ba người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn mấy xác sói nằm trên mặt đất, chân mày khẽ động...
- Ngươi nói đám Thương Lang này? Ha ha... Chúng ta tới cứu ngươi!
Cô gái mặc trường bào có in hình tiểu tháp có chút buồn cười nhìn Bộ Phương, thức ăn? Tranh giành thức ăn với một phàm nhân? Chưa nói đến bọn họ có thân phận gì, chỉ nói thịt Thương Lang khó ăn này, người nào ăn no rỗi việc đi tranh đoạt với ngươi.
Nhìn bộ dạng lúc trước của ngươi bị đám sói hù dọa không thể động đậy, rốt cuộc ai mới là thức ăn?
- A... đa tạ các vị cứu giúp, những Thương Lang để lại cho tại hạ sao.
Bộ Phương gật đầu, nếu không phải tới tranh giành thức ăn với hắn, mọi chuyện đều dễ nói.
Thái Đao trong tay Bộ Phương lại chuyển, hóa thành khói nhẹ tiêu tán, sau đó hắn bình tĩnh cầm một xác sói nằm trên mặt đất, nâng xác sói đi tới trước đống lửa.
Nữ tử tức giận... Người nầy làm sao lại không biết phân biệt như vậy? Chúng ta rõ ràng tới cứu hắn?
- Sư tỷ... Ngươi không cảm thấy đồ trong nồi đó quá thơm sao?
Một nam tử dáng vẻ thanh niên hít hít mũi, ánh mắt sáng lên nhìn cháo Xà Hoàn Long Huyết đang sôi trào gác trên đống lửa phía xa.
Nàng nghe nam tử thanh niên nói, cũng theo bản năng hít hít mũi, sau đó ánh mắt khẽ mở lớn.
- Quả thật... rất thơm.
- Sư tỷ, chúng ta qua đó ăn đi, dù sao chúng ta cứu hắn, xem như hắn tạ lễ cho chúng ta.
Thanh niên cười hì hì đi tới bên cạnh Bộ Phương.
Nử tử cũng có chút bất đắc dĩ, sư đệ này của nàng chính là một kẻ ăn hàng chính hiệu.
Ba người đều ngồi trước mặt Bộ Phương, vây quanh đống lửa, hết sức tự nhiên.
Bộ Phương có chút quái dị nhìn ba người này, có ý gì? Không phải nói không tranh giành thức ăn sao?
- Tiểu tử, ngươi cũng biết Thập Vạn Đại Xuyên có nhiều nguy hiểm, đợi trời vừa sáng ngươi hãy rời khỏi đây, đây không phải nơi một người như ngươi có thể tới.
Thanh niên nghiêm túc nói với Bộ Phương.
- Oa! Đại sư huynh!... Cháo này rất dễ ăn!
Thanh niên nghiêm túc còn chưa nói hết, đã bị thanh niên ăn hàng cắt lời, hắn cau mày nhìn sang, chỉ thấy thanh niên ăn hàng đang hớn hở cầm cái thìa ăn cháo, vừa ăn vừa kinh hô.
- Còn thể thống gì! Diệp Bàng quy củ cho ta, đừng để mất thể diện của Hạo Thiên Tháp!
Thanh niên nghiêm túc không vui nói.
Thanh niên ăn hàng sắc mặt nhất thời cứng đờ, lúng túng ngồi xuống.
Ba người ngồi bên cạnh Bộ Phương một lát, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên nam tử nghiêm túc biến sắc, lấy ra một miếng ngọc bội đang phát sáng, đứng lên.
- Trưởng lão có lệnh hiệu triệu, chúng ta lập tức phải qua đó.
Nam tử nghiêm túc cau mày, sau đó nhìn Bộ Phương nói:
- Tiểu tử, sớm rời khỏi đây đi, quý trọng tính mạng của mình.
- Hừ...
Còn cô gái hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
- Ngươi là đầu bếp sao? Cháo này mùi vị rất ngon, nghe lời đại sư huynh của ta sáng sớm ngày mai rời khỏi đây đi, nếu không ngươi chết, tài nghệ nấu ăn có phải là đáng tiếc.
Thanh niên ăn hàng cười hì hì nói với Bộ Phương, cũng không đợi Bộ Phương đáp lại, đi theo hai người phía trước rời đi.
Bộ Phương có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng ba người.
Sau đó hắn nghiêng đầu lại, trong tay Long Cốt Thái Đao lại một lần nữa hiện ra, một đao đi xuống, dễ dàng lột sạch lớp da Thương Lang, thủ nghệ này... Nếu như ba người lúc trước nhìn thấy, tuyệt đối sẽ khiếp sợ.
Đây là da của Thương Lang cấp năm, có thể nhẹ nhàng lột xuống như vậy... Đã không đơn thuần là vấn đề tài nướng, tu vi tuyệt đối không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận