Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2841: Trở về và thăng cấp (1)

- Ký chủ xin chú ý, truyền tống trở về… Bắt đầu.
Âm thanh nghiêm túc của hệ thống quanh quẩn bên tai Bộ Phương.
Bộ Phương ngồi trên ghế, uống hết chén trà…
Sau đó chép miệng một cái rồi đứng thẳng lên.
Điểm sáng màu trắng lan tràn ra, rất nhanh đã tràn ngập trong quán ăn.
Ngay sau đó, Truyền Tống Trận nổi lên, bao phủ lấy thân thể Bộ Phương.
Trong quán ăn sáng sủa như ban ngày, vô cùng chói mắt.
Rất nhanh, những ánh sáng này liền biến mất không còn gì nữa.
Cửu Thiên Huyền Nữ đứng ở trong quán ăn, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn Bộ Phương rời đi, khẽ thở dài một tiếng.
Không còn nghi ngờ gì, Bộ Phương đã rời khỏi Tổ Tinh, còn về phần đến nơi nào, nàng ta cũng không biết.
Đương nhiên, nàng ta cũng không cần biết, chức trách của nàng ta là trông coi quán ăn.
Có lẽ một ngày nào đó, Bộ Phương sẽ trở về.
Dù sao thì đối với Cửu Thiên huyền Nữ mà nói, cả một đời đều ở Côn Lôn Tiên Sơn, còn về chuyện trông coi tiểu điếm, cũng chỉ là việc nhẹ nhàng.

Ầm ầm…
Thiên địa rung chuyển.
Bộ Phương bị điểm sáng trắng quấn quanh lấy, cảm giác tất thảy đều đang lưu chuyển, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Bốn phía xung quanh đang nhanh chóng trôi qua, giống như xuyên qua con sông dài của thời gian và không gian.
Những vì sao ở trước mắt lay động đi qua.
Hỗn Độn Vũ Trụ, trong Hạ Ấp Thần Triều.
Một chùm sáng trắng từ trên trời giáng xuống, sau đó hung hăng rơi vào bên trên ngôi sao, cả ngôi sao đều nổ tung một trận, giống như bị đập vỡ nát vậy.
Bụi mù cuồn cuộn mang theo cả lôi hồ đang chuyển động.
Từ đó có một bóng người gầy gò chậm rãi đi ra.
Bộ Phương chắp hai tay, tước vũ bào tung bay khiến cho bụi bặm không hề dính lên người hắn.
- Hệ thống lại biến động… mục tiêu hạ cánh lại sai rồi.
Bộ Phương bĩu môi, hắn cũng đã quen với hệ thống thỉnh thoảng sẽ như này.
Đối với điểm rớt xuống đất, hệ thống thường xuyên sẽ bị sai lệch.
Điểm ấy đã bắt đầu từ lúc ở Thanh Phong Đế Quốc cũng như vậy.
Đứng bên trên ngôi sao, hắn liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Đứng trên một ngôi sao quạnh quẽ này, không có bất kỳ hơi thở của sự sống nào, dường như chỉ còn lại bụi đất khô héo.
Bộ Phương đứng trên ngôi sao mà nhìn lên Vũ Trụ.
Vũ Trụ đen kịt, vô vàn ngôi sao đang chuyển động, trong đó đa phần các ngôi sao đều không có sinh mệnh tồn tại.
Ngồi xếp bằng xuống, an vị trên ngôi sao này, trầm tư một hồi lâu.
Sau đó, Bộ Phương bắt đầu ở trên tinh cầu không có sinh mệnh này mà đi dạo.
Bụi đất bay lên.
Bộ Phương chậm rãi ngắm nhìn.
Tro bụi đã tích tụ vô số năm, lớp bụi vô cùng dày, trên ngôi sao có núi lửa và dung nham đang phun trào…
Một cảnh tượng nguyên thủy gây chấn động.
Mỗi một ngôi sao có sự sống đều bắt đầu phát triển từ những ngôi sao trống rỗng như này.
Gian khó ở đây cũng không đơn giản hơn việc khai phá một vùng đất nào.
Cho nên, sinh mệnh vô cùng đáng quý.
Rầm.
Thần thức của Bộ Phương khuếch tán ra.
Trở lại Hỗn Độn Vũ Trụ, tinh thần lực của Bộ Phương lan tràn ra, trong nháy mắt đã bao trùm ngàn vạn dặm.
Bây giờ tu vi của hắn đã trở thành một đỉnh phong trong Hỗn Độn Vũ Trụ, vô cùng cường đại.
Tâm niệm chuyển động, liền vượt qua vô số nơi.
Bộ Phương khóa chặt lại Triều Đô Hạ Ấp Thần Triệu.
Bước ra một bước.
Hư không nứt ra.
Trở lại Hỗn Độn Vũ Trụ, Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường đã lĩnh ngộ lại có thể sử dụng.
Không thể không nói, chỗ tốt của Pháp Tắc khiến cho hắn di chuyển thuận tiện hơn rất nhiều.
Bước một bước đã rút ngắn rất nhiều khoảng cách.
Phi nhanh qua hàng vạn ngôi sao.
Đến bên ngoài Hạ Ấp Thần Triều Đại Lục.
Bộ Phương lơ lửng trên Tinh Không.
Rời khỏi Hạ Ấp Thần Triều lâu như vậy mà Hạ Ấp Thần Triều vẫn giống như trước không hề thay đổi.
Bộ Phương đáp xuống.
Lặng yên không một tiếng động.
Cuộc nổi loạn của Hồn Ma đã qua lâu rồi, tuy còn một ít Hồn Ma vẫn hoạt động trong Thần Triều, nhưng Hạ Ấp Thần Hoàng cũng sẽ không dễ dàng để những Hồn Ma đó tiếp tục làm loạn.
Hạ Ấp Thần Triều vẫn náo nhiệt như trước.
Người đến người đi, vô cùng nhốn nháo.
Đủ loại chiến thuyền hoa lệ lao vùn vụt qua.
Bên trong chiến thuyền có người đang vui chơi đùa nghịch.
Hai bên đường phố có đủ loại quán ăn nhỏ, quầy hàng mở ra, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, tiếng gào to ấy quanh quẩn bên trong Triều Đô Thần Triều.
Từng tòa nhà nối tiếp san sát nhau, giống như từng cột trụ trời mọc lên.
Bộ Phương ung dung đi dạo, không có ai nhận ra hắn.
Rất nhanh, hắn đi đến dưới tòa nhà Lạc gia, đi vào Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống đến tầng lầu cao nhất.
Đối với nơi này, Bộ Phương vô cùng quen thuộc.
Đinh một tiếng.
Truyền Tống Trận lên đến đỉnh.
Bộ Phương từ bên trong đi ra, đi đến vị trí tửu lâu.
Nhưng tửu lâu lại đóng cửa, không náo nhiệt như hắn nghĩ.
Mở cửa tửu lâu ra, bên trong có chút âm u.
Nhưng theo bước chân Bộ Phương đi vào, toàn bộ tửu lâu đều sáng lên.

- Tam Nương, ngươi nhìn xem, tầng cao nhất của tòa nhà… sao lại sáng lên vậy?
Một vị nữ phú gia của Triều Đô Hạ Ấp Thần Triều kéo tay Lạc Tam Nương, chỉ về phía tầng cao nhất của cao ốc Lạc gia.
Bây giờ, Hạ Ấp Thần Triều phát triển hưng thịnh, cao ốc Lạc gia vốn là tòa nhà cao nhất của Triều Đô Thần Triều, bây giờ đã sớm bị những tòa kiến trúc khác vượt qua.
Đã sớm không còn thịnh vượng như năm đó nữa rồi.
Thậm chí còn cũ kỹ hơn so với một số tòa nhà khác.
Nhìn qua, cũng không còn náo nhiệt như trước đó.
Nữ phú gia này giật nhẹ tay Lạc Tam Nương.
Lại phát hiện ra Lạc Tam Nương ngồi bên cạnh không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn tầng cao nhất của cao ốc Lạc gia.
Tầng cao nhất… là tửu lâu.
Tửu lâu sáng đèn…
Chứng tỏ rằng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận