Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1742: Bộ Phương bị khinh thường (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương cũng không lạ lẫm gì với Gan Rồng, dù sao hắn cũng đã từng nấu một món ăn tên là Kem Cây Gan Rồng, tuy nhiên, món ăn đó cần phải có giấm hoa quả trộn lẫn vào thì mới có thể phô bày ra hương vị thơm ngon của món ăn được.
- Vâng, khách quan chờ một chút.
Tiểu nhị bĩu môi.
Lèo nhèo lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ gọi được một món có giá rẻ nhất thực đơn, mặc dù tiểu nhị này đã được huấn luyện chính quy, nhưng vẫn không khỏi lộ ra một chút khinh thường.
Bên trong Thần Nữ Thành có đầy rẫy sự ganh đua so sánh, cũng có cấp bậc giống như thế giới bên ngoài.
Mặc dù là một món ăn rẻ nhất, nhưng Bộ Phương cũng có chút chờ mong, đối với một người đầu bếp mà nói, đôi khi, vẫn có thể nếm ra được rất nhiều thứ từ trong một món ăn.
Tiểu nhị đã đi ra ngoài, trước lúc rời đi còn để lại cho Bộ Phương một ánh mắt khinh bỉ.
Bộ Phương chỉ gọi một món, cũng không gọi rượu.
Từ trước tới nay, tiểu nhị chưa từng gặp bộ dạng mất mặt này bao giờ.
Đúng là đã không có tiền lại còn thích khoe khoang.
Suy cho cùng, những người có thể đi vào Xuân Phong Các đều là những người có thân phận, cho dù không phải là các quan chức có thân phận tôn quý, thì cũng là những thương nhân giàu có trong khắp thành.
Bộ Phương rất bình tĩnh, đương nhiên, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu như ở đây được dùng Nguyên Tinh, thì hắn còn có thể kiếm được rất nhiều, nhưng lại chỉ có thể sử dụng Minh Tinh, vậy thì thôi đành quên đi...
Bộ Phương vẫn ngoan ngoãn ăn Gan Rồng Phỉ Thúy.
Một giọng ca thánh thót vang lên bên tai, tiếng ca này càng ngày càng dễ nghe, dường như hóa thành một nốt trầm bổng, quanh quẩn bên tai, khiến cho làn sóng bên trong Tinh Thần Hải không khỏi được vỗ về bình lặng.
- Thật sự nghe rất hay...
Bộ Phương nheo mắt tấm tắc một câu.
Không đơn thuần chỉ là tiếng hát, mà còn kèm theo âm thanh của rất nhiều nhạc cụ ở trong đó.
Những nhạc cụ của dị thế giới không giống với những nơi khác, âm sắc như thể muốn tan chảy bên tai vậy.
Có âm nhạc, có đồ ăn ngon.
Quả thực, Xuân Phong Các sang trọng cũng có nét độc đáo riêng của nó.
Đột nhiên, tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất làm gián đoạn suy nghĩ của Bộ Phương.
Bộ Phương khẽ mở mắt ra, tiểu nhị ở đằng xa đã đi tới.
- Khách quan, đồ ăn của ngài đến rồi.
Tiểu nhị đã không còn nhiệt tình như trước, nụ cười trên mặt cũng đã tắt ngúm.
Nàng bưng một món ăn đi tới đặt xuống trước mặt Bộ Phương, rồi xoay người rời đi.
Không có đũa, cũng không có dao nĩa...
Bộ Phương nhìn bóng dáng của tiểu nhị đang chuẩn bị rời đi kia.
Sắc mặt trầm xuống rất nhiều.
Bộ Phương đưa tay lên gõ nhẹ xuống bàn.
Tiếng cạch cạch vang lên không ngừng.
Sau đó, Bộ Phương dừng tay, thu hồi ánh mắt lại, tầm mắt rơi vào đĩa đồ ăn ở trước mặt.
Thân hình của tiểu nhị kia chợt khững lại, sau đó hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Bộ Phương biết, tiểu nhị đó xem thường hắn, nhưng mà hắn cũng không thèm quan tâm.
Món Gan Rồng Phỉ Thúy mà Bộ Phương đã gọi được đặt trên bàn, tỏa ra những đốm sáng lấp lánh.
Đó là một chiếc đĩa hình tròn được làm bằng chất liệu giống như ngọc thạch, và được khắc lên những hoa văn màu vàng nhạt.
Trên đĩa có một miếng gan rồng vuông vức, bên trên đó được rưới một lớp nước sốt, phần nước sốt đó có vẻ hơi sền sệt khiến cho món ăn như bừng sáng lên.
- Đây là một món Tây sao?
Bộ Phương nhíu mày.
Tiểu nhị đó không chuẩn bị dụng cụ ăn cơm cho hắn.
Vì vậy, Bộ Phương chỉ có thể tự mình chuẩn bị.
Vù vù.
Bộ Phương phất tay một cái.
Sau đó, dao và nĩa xuất hiện trong tay hắn.
Lúc trước, Bộ Phương đã từng nấu Bít Tết Rồng Barbie, khi thưởng thức Bít Tết Rồng Barbie cũng cần phải dùng đến dao nĩa, chính vì thế mà Bộ Phương cũng có dụng cụ.
Dao và nĩa chạm nhẹ một cái.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên khiến cho những người xung quanh đều hơi sửng sốt, cũng có không ít người nhìn sang.
Tiểu nhị đó đứng từ xa nhìn thấy Bộ Phương lại có thể tự mình lấy ra dao nĩa, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó nhếch miệng nhìn với vẻ khinh bỉ.
Sau khi dao và nĩa chạm nhẹ.
Cái nĩa chém ngang con dao và phát ra tiếng động.
Ngay sau đó, con dao bắt đầu xoay tròn trong tay, cuối cùng bị Bộ Phương giữ chặt.
Chiếc dĩa ăn cắm vào trên miếng Gan Rồng, dao ăn cắt xiết xuống cắt ra một miếng Gan Rồng.
Bộ Phương chấm một ít nước sốt rồi đưa miếng Gan Rồng đó vào trong miệng.
Ừm?
Ngay khi miếng Gan Rồng vừa được đưa vào miệng, lông mày của Bộ Phương lập tức nhíu lại.
Không sai, chính xác là cau lại.
Cũng không phải mùi vị của Gan Rồng không ngon, thực ra mà nói thì mùi vị của món ăn này cũng coi như tạm được.
Gan Rồng chín mềm, chiên vừa chín tới, sau khi cắt ra vẫn còn có thể nhìn thấy phần trắng nõn bên trong Gan Rồng.
Khi ăn vào, sẽ cảm nhận được một mùi vị âm ấm, sệt sệt, sau khi nhai, phần thịt của Gan Rồng giống như được tan ra tràn ngập trong khoang miệng.
Hương thơm của Gan Rồng khuếch tán triệt để, bao trùm khắp đầu lưỡi và vị giác.
- Phương pháp nấu ăn này... được thực hiện bằng cách nghiền nát Gan Rồng, sau đó dùng áp suất cao để ép thành, rồi nướng trực tiếp trên ngọn lửa nhiệt độ cao... cách khống chế nhiệt độ cũng tạm được, nhưng món ăn lại rất cẩu thả, vẫn còn một số chỗ có quá nhiều thiếu sót.
Bộ Phương chỉ nếm thử một miếng, đã âm thầm đưa ra đánh giá ở trong lòng.
Tuy nhiên, hắn cũng không hề vội vàng, mà tiếp tục cầm dao nĩa lên cắt thêm một miếng Gan Rồng rồi đưa vào miệng.
Mùi vị tràn ngập trong khoang miệng.
Cách chế biến rất tinh tế nhưng người đầu bếp nấu lại không quá để tâm.
Đây là đánh giá cuối cùng của Bộ Phương.
Món ăn này chỉ có thể coi là miễn cưỡng chấp nhận được.
Trong lúc Bộ Phương đang ăn.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân lại vang lên.
Bộ Phương không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nhìn sang.
Hai bóng người dường như đứng cạnh bàn ăn của hắn.
Tiểu nhị hướng dẫn Bộ Phương lúc này đang cười nói với một vị phu nhân đứng bên cạnh nàng ta.
- Lưu đại nhân, xin chờ một chút, vị khách quan kia đã sắp ăn xong rồi, tại hạ sẽ trao đổi với nàng ta một chút, công việc kinh doanh của Xuân Phong Các bây giờ rất phát đạt, tìm một chỗ ngồi cũng không hề dễ dàng.
Nữ nhân được xưng là Lưu đại nhân kia liếc nhìn món ăn trên bàn của Bộ Phương, cặp môi đỏ mọng lập tức giật giật, cười một tiếng khinh thường.
- Vậy thì nhanh lên một chút, ta đã rất đói bụng rồi.
Lưu đại nhân nói.
Vẻ mặt của tiểu nhị đó lập tức càng trở nên nặng nề hơn, sau đó, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- Vị khách quan này...
Tuy nhiên, nàng ta còn chưa nói hết lời đã bị Bộ Phương cắt ngang một cách lạnh lùng.
- Im đi, ông chủ của các ngươi dạy ngươi tùy tiện cắt ngang trong lúc thực khách đang ăn cơm sao?
Bộ Phương đút một miếng Gan Rồng vào miệng rồi lườm tiểu nhị một cái.
Sau đó, lật tay một cái, con dao ăn đó bất ngờ bị hắn đập vào trên bàn ăn.
Một tiếng vang thật lớn, bàn ăn lắc lư không ngừng.
Hai mắt của tiểu nhị lập tức mở to ra.
Lưu đại nhân kia cũng nhìn Bộ Phương với vẻ không thể tin nổi.
Nhiều ánh mắt xung quanh cũng liếc tới.
Trong nháy mắt, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận