Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1067: Sở Trường Sinh nổ quần (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh sáng óng ánh như xé rách màn trời, từ bên trong lọ sức kia bắn ra, sáng chói mê hoặc mắt người. Làm rất nhiều ở đấy đều toát ra ánh mắt khó tin.
Bộ Phương nhận lấy canh của Mộc Chanh đưa qua, đẩy nắp Phật Khiêu Tường, ánh sáng nở rộ, hương thơm lan tỏa mạnh mẽ. Trong nháy mắt đã làm lung lay vị giác của các vị ban giám khảo.
Đôi mắt Mộc Chanh đầ kinh ngạc, hơi hơi lui lại một bước.
Trước ngực cao ngất của nàng kịch liệt lên xuống, gắt gao nhìn chằm chằm lọ sứ Phật Khiêu Tường này, ánh sáng kia có chút chói mắt.
Thật sự là vô cùng sáng chói… món ăn này sao có thể phát ra ánh sáng như vậy? Tại sao nó lại sáng như vậy?
Đây thực sự là một món ăn sao?
Hương thơm như rồng bay ra từ bên trong lọ sứ.
Mà Bộ Phương thì không để ý đến, nhẹ nhàng động muỗng sứ, đưa canh nóng hổi của Mộc Chanh vào trong miệng.
Ực một tiếng.
Bộ Phương uống một ngụm canh thịt nhỏ.
Cảm giác khi vào miệng rét lạnh, làm cho toàn bộ lỗ chân lông trên người Bộ Phương thu nhỏ lại.
Không thể không nói món ăn này của Mộc Chanh đúng là mỹ vị, không hổ là người thứ hai trong bảng thiết bia trù.
Hơn nữa món ăn này gần như hoàn hảo, mỗi một nguyên liệu nấu ăn đều được Mộc Chanh phát huy đến cực hạn, đồng thời cũng dùng những biện pháp đặc thù, dung hợp các mùi vị thẩm thấu trong nước canh.
Lại thêm những viên tròn như băng tràn ngập tinh hoa của nguyên liệu nấu ăn.
Hạt tròn kia vào miệng thì tan ra, không cần nhấm nuốt, trong nháy mắt đã tan thành dịch thể rét lạnh. Trượt thẳng theo đường lưỡi, cảm giác vô cùng tuyệt vời làm cho toàn thân người ta đều buông lỏng.
Đây là một hương vị tạo nên một món ăn khiến người ta thoải mái.
Bộ Phương thầm nghĩ, hắn rất thích món ăn này…
Nhưng mà, miệng Bộ Phương kéo lên một cái, sau khi uống xong canh thì nhẹ nhàng a ra một hơi.
Đáng tiếc Mộc Chanh lại gặp phải mình.
Đụng độ với món Thiên Phẩm Phật Khiêu Tường, đây chính là món ăn sở trường có sự khó khăn rất lớn. Bởi vì mỗi một chi tiết liên quan đến nấu nướng Phật Khiêu Tường, cũng phải cần Bộ Phương dùng tinh thần lực điều tiết khống chế.
Nấu Phật Khiêu Tường vô cùng vất vả.
Nhưng món Phật Khiêu Tường hôm nay còn dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp hơn nấy thành. Nguyên liệu nấu ăn cùng linh khí chuyển động trở nên vô cùng táo bạo.
Cho nên cần Bộ Phương dùng tinh thần lực để trấn an.
May mà bây giờ tinh thần lực của Bộ Phương đã đột phá, đạt tới một cảnh giới khác. Đối với Phật Khiêu Tường cũng tiện để nắm bắt hơn.
Đều là dùng thịt của Linh Thú Thần Hồn cảnh nấu ra Thiên Phẩm Phật Khiêu Tường, đây chính là mỹ vị vô cùng trân quý.
Tuy nguyên liệu nấu ăn của Bộ Phương có thể kém hơn của Mộc Chanh một chút, nhưng có kỹ xảo nấu nướng, chút chênh lệch này cũng được san bằng.
- Đến phiên ta.
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên, đặt chén sứ lên bàn, đầy ý tứ mà liếc nhìn Mộc Chanh một chút.
Mộc Chanh đang khiếp sợ thì bị câu nói kia của Bộ Phương kéo cho tỉnh lại.
- Cái gì?
Mộc Chanh nghi hoặc.
Bộ Phương chỉ vẫy vẫy tay, đẩy ra một chiếc muỗng dài.
Cầm chén sứ Thanh Hoa.
Rầm rầm.
Vớt ra những nguyên liệu nấu ăn từ Phật Khiêu Tường ra, bỏ vào trong mỗi một chén sứ Thanh Hoa.
Nước canh màu nâu đỏ cũng đổ ra, không có một chút dầu mỡ nào, bên trong nước canh có năng lượng nồng đậm đang chuyển động.
Năng lượng kia có thể làm người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thật là một năng lượng đáng sợ…
Mộc Chanh cảm nhận rõ ràng nhất, đôi mắt co rụt lại, thân thể lắc một cái.
Bộ Phương đặt Phật Khiêu Tường trước mặt ban giám khảo.
Hiện ra ánh xanh từ chén sứ Thanh Hoa, trên đó có hoa văn điêu khắc đồ ăn Thanh Hoa Từ, rất đẹp, vô cùng tươi mát.
Sở Trường Sinh liếc nhìn Bộ Phương một chút, sau đó mới di chuyển đến chén Phật Khiêu Tường.
Từ lúc mở nắp Phật Khiêu Tường đã có chỗ kỳ quái làm hắn hưng phấn, lỗ chân lông đang cơ lại bắt đầu mở ra.
Loại mùi thơm chọc người kia, làm cho Sở Trường Sinh không khỏi xích mũi lại gần. khí nóng bay lên, nhào vào mũi hắn.
- Rất thơm…
Sở Trường Sinh híp mắt, lay lấy ria mép, nói ra.
Lưu Gia Lý bưng chén sứ Thanh Hoa lên, trong đôi mắt nghiêm túc ngưng động, hắn quan sát tỉ mỉ một vòng.
Chỉ là càng xem thì hắn càng kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bộ Phương, hít sâu một hơi.
Bộ Phương này, không hổ là người có thể chiến thắng nhiều đầu bếp ở Thao Thiết Cốc.
Sức sáng tạo vào tinh thần lực của hắn thực sự là không có gì sánh kịp, làm cho người ta có chút sợ hãi thán phục.
Phật Khiêu Tường tinh xảo ở chỗ mỗi một phần nguyên liệu nấu ăn đều có cảm giác có dòng năng lượng vô cùng hoàn mỹ. Đã giữ được năng lượng thuần hậu, lại có thể kết hợp toàn bộ những nguyên liệu này hài hòa với nhau mà nấu thành canh.
Nếu như phải sao sánh canh của Mộc Chanh và Bộ Phương, có chút tương tự, nhưng sau đó thì lại khác biệt nhiều.
Phật Khiêu Tường của Bộ Phương, càng toàn diện hơn. Canh của Mộc Chanh quá mức hoàn mỹ, nhưng thế gian lại không có gì hoàn mỹ cả, cái gọi là hoàn mỹ đều có sơ hở. Sơ hở này nếu bị một thanh giáo sắc bén đâm trúng sẽ triệt để sụp đổ.
Mà Phật Khiêu Tường của Bộ Phương, chính là thanh giáo sắc bén đó.
Lộc cộc lộc cộc.
Lưu Gia Lý nghiêm túc uống một ngụm Phật Khiêu Tường.
Uống xong, Lưu Gia Lý vốn dĩ có sắc mặt không gì có thể thay đổi được, chính sau đó biến hóa lớn, con mắt đột nhiên trừng lên, sợi tóc đều trôi nổi, quần áo trên thân chuyển động? Loại cảm giác này, loại mùi vị này…
Món ăn này… đủ để đặt vững tư cách đầu bếp cực phẩm của Bộ Phương!
Cảm giác của nguyên liệu nấu ăn hợp lại với linh khí đã đạt đến vô cùng hoàn mỹ.
Đây chính là canh của Bộ Phương à?
Lưu Gia Lý hít sâu một hơi, hắn tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn Bộ Phương. Chẳng nhẽ tiểu tử này cũng am hiểu nấu canh nhất?
Có chút thương hại liếc nhìn Mộc Chanh một chút…
Gặp phải Bộ Phương, đúng là vận khí nàng không tốt.
Hoặc là nói, canh của Mộc Chanh cũng rất hoàn mỹ nhưng gặp phải Thiên Phẩm Phật Khiêu Tường cả Bộ Phương, đúng là gặp phải khắc tinh.
- Ô oa!
Có một tiếng nổ lớn!
Lưu Gia Lý không khỏi liếc mắt.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Sở Trường Sinh. Con mắt của Sở Trường Sinh trừng lớn, quần đang mặc lại một lần nữa nứt toạc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận