Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2017: Khảo hạch Tiểu Thánh mở ra (1)

Bánh này có thể ăn được à?
Cái này không chỉ là nghi ngờ của Địa Ngục chiến tướng mà còn là nghi ngờ trong lòng mỗi người đang thông qua màn sáng để theo dõi quá trình nấu nướng của Bộ Phương.
Phương thức nấu ăn tùy ý, phương pháp chế biến tùy ý.
Bọn họ xem mà ngây ngẩn cả người.
Dường như bọn họ có ảo tưởng rằng, để bọn họ đến bọn họ cũng có thể nấu ra món ăn này…
Bởi vì món ăn này nhìn cũng không có gì khó cả.
Bộ lão bản này thật bành trướng!
Hai ngày trước mới thành công, bây giờ đã như thế này rồi, không cần phẩm chất nấu nướng nữa, chỉ vì kiếm tiền mà làm bừa bãi à?
Thế nhưng đầu bếp này cũng nên quên rằng, tất cả mọi người theo đuổi món ăn của hắn là hoàn toàn vì những món ăn mỹ vị của hắn.
Nếu không phải món ăn đó ngon… Cuối cùng chỉ có con đường thất bại thôi. Khi tất cả mọi người không còn muốn mua nữa, hắn chỉ có thể trở thành kẻ thất bại, sa sút thôi.
- Ăn đi.
Bộ Phương cũng nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt chiến tướng này.
Quả thật là món bánh này trông có vẻ rất tùy ý.
Nhưng món ăn này quan trọng nhất là sự tùy ý đó, nấu nướng tùy ý, ăn cũng tùy ý…
Về phần hương vị… chỉ có nếm thử mới biết được.
- Bởi vì không cho vào nhiều nguyên liệu nên lúc mới đầu ăn sẽ không cảm nhận được mỹ vị.
Bộ Phương ngẫm lại rồi nói.
Bộ Phương vừa nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả mấy người Mặc Yên đều có ánh mắt nghi ngờ.
Bắt đầu kiếm cớ à?
Tìm lý do vì món ăn ăn không ngon sao?
Chiến tướng nở nụ cười lúng túng nhưng lại không mất đi phép lịch sự.
Sau đó, nhận lấy bánh kếp mặn mà Bộ Phương đưa tới, vừa nhận lấy đã cảm nhận được sự nóng hổi từ trong gói giấy tỏa ra.
Cảm giác ấm áp này khiến trong lòng chiến tướng buông lỏng.
“Có thể khó ăn đến mức nào chứ… Dù sao hai món ăn lần trước của Bộ lão bản cũng đều là mỹ vị.”
Trong lòng chiến tướng thầm nhủ.
Sau đó cầm chiếc bánh kia lên, bắt đầu ăn.
Bánh kếp mặn trong tay tỏa ra nhiệt khí nóng hổi, bánh được bọc dưới lớp giấy, thủy khí mờ mịt chảy ra thấm vào trên lớp giấy.
Lớp vỏ ngoài của bánh được chiên qua dầu, bánh mì mềm mại tỏa ra hương thơm. Bởi vì có trứng linh thú, dù trứng linh thú chỉ được tùy ý đánh vào đó nhưng cũng bị bánh mì hấp thụ, mùi hương của trứng trộn lẫn với mùi bánh mì xông vào mũi.
Dưới lớp vỏ bánh mì là miếng thịt Ma Ngưu.
Thịt Ma Ngưu được chiên với độ lửa vừa phải, có màu hơi tối.
Nước dầu trên thịt bắn ra tung tóe, thấm vào trong bánh, bất ngờ lại khiến người ta tăng cảm giác thèm ăn lên.
Còn có…
Tiên thái màu xanh tạo nên một chút mỹ cảm, khiến món ăn nhìn qua… trông cũng không tệ.
Ực ực.
Mọi người vô thức nuốt nước miếng.
Bọn họ đều thông qua trận pháp hình ảnh trong tay chiến tường, từ trong màn sáng thấy được rõ ràng bánh kếp mặn này.
Thậm chí ngay cả giọt nước đọng trên tiên thái cũng có thể thấy được.
Bỗng nhiên, bọn họ lại cảm thấy muốn ăn một chút.
Nhìn qua… cảm thấy rất hấp dẫn.
Chiến tướng nuốt nước miếng, không khỏi cắn một miếng.
Không có cảm giác xốp giòn, mềm mại khi cắn xuống, hàm răng trực tiếp cắn vào lớp vỏ mềm của bánh kếp mặn, sau đó chạm vào thịt Ma Ngưu.
Thịt Ma Ngưu có sự đàn hồi, nhưng lại không quá dai, miếng thịt rõ ràng, trực tiếp cắn đứt.
Chóp chép…
Tiếng nhai đồ ăn vang lên.
Tiên thái xốp giòn được cắn đứt, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái kia trong tích tắc lan ra tràn ngập trong miệng.
Đôi mắt chiến tướng đột nhiên mở lớn.
Mặc dù khi vừa cắn xuống, cảm thấy vô cùng ngon, nhưng lại vẫn cứ thấy thiếu cái gì đó.
Nhưng khi cắn xuống tiên thái, hắn liền hiểu ra, cái thiếu ở đây chính là sự mềm giòn của tiên thái, bắt đầu hưởng thụ.
Hoàn mỹ!
Bánh kếp mặn này gần như đã trộn lẫn các hương vị vào với nhau một cách hoàn hảo, làm thỏa mãn những khát vọng hắn!
Hắn sai rồi!
Quá sai rồi!
Hắn nghĩ là Bộ Phương làm món ăn này rất tùy hứng, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền.
Nhưng vào lúc cắn xuống một miếng bánh kếp mặn kia, hắn liền hiểu được mình sai lầm thế nào.
Món ăn này của Bộ lão bản, không chỉ không hề kém hơn những món ăn trước đó mà còn nhiều hương vị hơn, dễ dàng đáp ứng nhu cầu ẩm thực của thực khách hơn.
Đây là một món ngon không có lời nào có thể diễn tả được!
- Ngon… Ăn ngon lắm…
Đôi mắt chiến tướng mê ly nỉ non một câu.
Sau đó không chần chừ mà cắn xuống một ngụm nữa.
Miếng bánh vừa vào trong miệng.
Lỗ mũi của chiến tướng mở lớn, trên mặt hiện lên vẻ say mê, miệng phồng lên vì nhồi đầy bánh kếp mặn.
- Vị cay, hương thơm, còn có vị chua nhàn nhạt… kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ. Trên đời sao lại có món ăn ngon như này!
Trong miệng chiến tướng bốc lên đầy nhiệt khí, giọng nói mơ hồ nói không rõ.
Không ngon à?
Cmn không ngon. Bánh kếp mặn này chỉ có thể dùng hai từ để hình dùng, thêm một chữ dư thừa đều là khinh thường đối với món bánh kếp mặn này!
Hai chữ kia chính là ăn ngon!
Đám người Mặc Yên đều hơi giật mình. Biểu hiện của chiến tướng này… giống như đã hoàn toàn bị bánh kếp mặn bắt làm tù binh rồi vậy.
Bánh kếp mặn này ngon như vậy sao?
Mùi thơm lan tỏa ra, đó chính là hương vị của bánh kếp mặn.
Tuy ngửi có hơi ngấy nhưng lại không khiến người ta khó chịu.
Thứ cảm giác này mới mê người nhất.
- Bộ lão bản… Cho ta một phần, ta thêm cái này… cái này… cả cái này nữa!
Đôi mắt Mặc Yên sáng lên, không hề do dự nói ra, đứng trước quầy hàng vươn ngón tay ra chỉ chỉ mấy loại nguyên liệu nấu ăn.
Những thực khách đầu tiên của Bộ Phương đều có thể được hưởng ưu đãi, chắc chắn họ sẽ được chọn nhiều nguyên liệu hơn.
Bộ Phương nhìn Mặc Yên một cái rồi gật đầu.
Sau đó, lại bắt tay vào làm.
Múc một muỗng bột mì lên đổ vào thiết bản, nhiệt khí lập tức “xèo xèo” bốc lên.
Bộ Phương lại bắt đầu làm bánh kếp mặn lần nữa.
Chiến tướng đang đắm chìm trong hương vị của bánh kếp mặn không thoát ra được, chỉ chốc lát sau đã ăn hết cả cái bánh.
Trong lòng hắn cảm thấy có hơi trống rỗng, cảm giác này khiến hắn cảm thấy kinh khủng.
Cảm giác trống rỗng này khiến ánh mắt của chiến tướng cũng trở nên vô thần.
Hiện tại hắn có một suy nghĩ, chính là vẫn muốn ăn nữa!
Hắn hẳn là trúng độc của bánh kếp mặn rồi!
Xoẹt!
Vô thức cắn một cái, gói giấy bọc bánh kếp mặn bị cắn nát!
Trong miệng tràn ngập cảm giác khô khốc, khiến chiến tướng đột nhiên mở to mắt, sau đó ngồi xổm xuống “phì phì” ra vài tiếng, nhổ mấy miếng giấy trong miệng ra.
- Ngon quá! Ta muốn ăn nữa!
Chiến tướng nói xong lập tức đi xếp hàng, đứng vào sau lưng mấy người Chu Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận