Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2651: Chiếu rọi chư thiên (1)

- Đó là cái gì?
Đôi mắt của Hồn Thập Tam nheo lại mà nhìn những cục sắt đi ra từ từ trong tửu lâu kia.
Khắp người của cục sắt trọc đầu kia cũng có hơi tương xứng với một thân Lân Giáp ngân sắc trên người mình.
Nhưng mà... cái thứ này có dũng khí gì mà dám càn rỡ ở trước mặt mình chứ?
Còn lột bỏ quần áo để thị chúng nữa…
Chỉ là cục sắt nhỏ bé, rồi nó sẽ bị nghiền nát trong nháy mắt!
Đôi cánh sau lưng của Hồn Thập Tam co rụt lại, hắn ta bước từng bước một ra, mặt đất trong tửu lâu lập tức phát ra tiếng nổ vang và rung chấn.
Con ngươi đỏ au của Hồn Thập Tam chuyển động một cái rồi rơi lên trên người của Bộ Phương.
Hắn ta nhìn thấy Bộ Phương.
Bộ Phương đang ngồi trên ghế, khí tức kỳ lạ trôi nổi trên người hắn cứ tựa như sắp hòa vào trong hư không vậy.
Đôi mắt của hắn ta co rụt lại.
Không sai... Chính là tên đầu bếp này, tên đầu bếp thối đáng chết đó!
Hắn ta đã gắt gao mang hận tên đầu bếp này ngay từ khi hắn ngăn trở rồi ép buộc hắn ta ăn Bánh Bao Hàu Sữa Chiên.
Mặc dù hắn ta là Bạo Thực Hồn Chủ, nhưng bây giờ nhớ đến hương vị của Bánh Bao Hàu Sữa Chiên đó, hắn ta vẫn cảm thấy... Mẹ nó thật buồn nôn.
Cho nên, cho dù có phải lên tận trời xanh xuống tận suối vàng thì hắn ta cũng phải giết chết tên đầu bếp này!
Nuôi nhốt?
Không bao giờ, phải làm thịt rồi ăn tươi nuốt sống tên đầu bếp này!
Tròng mắt của hắn ta chuyển động một cái rồi rơi vào cạnh người Bộ Phương.
Tiểu U trong trẻo lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nàng không có chút cảm xúc nào mà nhìn hắn ta.
Trớ Chú Thiên Nữ…
Đầu bếp thối…
Đều tụ tập đủ cả.
Hồn Thập Tam cảm thấy một trận đói bụng truyền tới từ dưới bụng mình, cảm giác đói bụng này khiến cho hắn ta càng thêm cuồng bạo.
Với tư cách là Bạo Thực Hồn chủ, việc hắn ta phải làm... chính là ăn!
Ăn hết mọi thứ!
- Ăn đầu bếp trước rồi lại ăn Trớ Chú Thiên Nữ… ục ục ục…
Dường như Hồn Thập Tam đã mất trí mà bật cười.
Sau đó, hắn ta chạy chậm tới chỗ của Bộ Phương.
Hắn ta cảm thấy không có ai có thể ngăn cản hắn ta được, Hạ Vũ Hợp là người mạnh nhất của nhân loại mà bây giờ đã ngã ngửa ở cửa tửu lâu giống như chó chết, còn ai có thể ngăn cản hắn ta được chứ?
Cẩu gia nằm dưới cây Ngộ Đạo, mắt chó từ từ mở ra mà lườm Hồn Thập Tam kia, rồi hắn ta ngáp một cái.
Hắn ta lật thân thể mập phì phì của mình lại, sau đó… ngủ tiếp.
Ầm!
Hồn Thập Tam đạp một bước xuống, toàn bộ tửu lâu tựa như đều đang run rẩy.
Móng vuốt dài màu bạc sắc bén đó của hắn ta quất về phía Bộ Phương, muốn vặn đầu Bộ Phương xuống.
Bỗng nhiên.
Một bàn tay giống như quạt hương bồ chắn trước người hắn ta.
Hồn Thập Tam nhìn bàn tay kia mà ngây ngẩn cả người.
Móng vuốt sắc bén không gì là không phá được của hắn ta va chạm với bàn tay tựa quạt hương bồ kia.
Phát ra tiếng leng keng vang dội.
Hồn Thập Tam phát hiện, vậy mà móng vuốt của hắn ta bị chặn lại!
Cục sắt này lại có thể ngăn cản được hắn ta?
Nhưng hắn ta là Hồn Chủ đấy!
- Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy!
Ánh mắt Hồn Thập Tam bộc phát ra ánh sáng, hắn ta rống giận.
Ầm!
Hắn ta muốn bộc phát sức mạnh hắc ám ra rồi phá hủy con rối sắt này hoàn toàn.
Nhưng mà.
- Kẻ nháo sự, lột quần áo cho mọi người xem…
Tiểu Bạch máy móc nói.
Sau đó, chiếc cờ xí sau lưng vang lên tiếng leng keng rồi giáng từ trên trời xuống.
Hồn Thập Tam phát hiện sức mạnh Hồn Chủ cuồn cuộn phun trào giống như nham thạch trong người mình vậy mà lại… Không vận dụng được.
Giống như là bị một cỗ sức mạnh cường hãn nào đó phong ấn lại vậy.
Trong lúc nhất thời, thế mà hắn ta không có cách nào thoát ra được.
Khi hắn ta muốn vùng ra.
Thì cục sắt đó đã tới gần.
Miệng Hồn Thập Tam gầm thét một tiếng.
Bây giờ, hắn ta vẫn còn lâm vào sự nghi ngờ sao lại không thể nào vận dụng được sức mạnh Hồn Chủ, hình như hơi kỳ lạ.
Oành!
Nắm đấm cực lớn lập tức tới gần rồi bịch một tiếng mà đập lên trên mặt của hắn ta.
Cứ như vậy, Hồn Thập Tam bị nện cho lùi lại một bước.
Đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe, đúng lý thì không tha người.
Thân hình của nó mũm mĩm lại vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt đã tới gần bên cạnh Hồn Thập Tam rồi.
Một chưởng rồi lại một chưởng đánh về phía đầu của Hồn Thập Tam.
Dường như kim loại va chạm với kim loại phát ra tiếng leng keng vang vọng không dứt.
Tiếng vang ầm ầm.
Hồn Thập Tam lập tức bị đánh cho hồ đồ luôn rồi.
Có lẽ, ngay cả chính hắn ta cũng không ngờ tới, hắn ta thân là Hồn Chủ mà lại bị một con rối sắt trong tửu lâu đè xuống đất đánh.
Hạ Vũ Hợp ngã ở trước cửa cũng trừng lớn mắt lên.
Cho dù đã bị trọng thương, nhưng hắn cũng muốn mở to mắt mà nhìn.
Cục sắt trong tửu lâu của Bộ Phương mạnh như vậy sao?
Lại có thể áp chế được Hồn Thập Tam sánh ngang với cả Thiên Thần à?
- Ma quỷ cuồng lột đồ!
Bên ngoài.
Không ít người cũng sôi trào lên.
Rất nhiều cường giả từng chịu đựng sự đãi ngộ vô nhân đạo của Tiểu Bạch không hiểu sao lại có hơi hưng phấn.
Ngay cả Hồn Thập Tam cũng bị con rối này áp chế, vậy bọn hắn bị lột áo gì đó thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Tiểu Bạch công kích không ngừng khiến cho Hồn Thập Tam hơi ngơ ngác, thậm chí hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại nữa.
Bỗng nhiên.
Khuôn mặt màu bạc của hắn ta cứng đờ lại.
Bởi vì không biết từ lúc nào mà bàn tay giống như quạt hương bồ của Tiểu Bạch đã tóm lấy bờ vai và bắp đùi của hắn ta.
- Lột đồ!!
Đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe.
Nó vung tay lên bắt đầu lột quần áo.
Nhưng mà...
Trùng Lân màu bạc bao trùm đầy trên thân Hồn Thập Tam chính là lớp bảo vệ của hắn ta, trên thực tế, đó cũng được coi như là một bộ phận của da thịt.
Tay của Tiểu Bạch trơn trượt mà lướt qua trên đó…
Lột đồ… Thất bại rồi.
Từ đầu đến chân của Hồn Thập Tam đều đang trần chuồng.
Lần này, đến phiên Tiểu Bạch sững sờ.
Hiển nhiên là nó không hiểu vì sao nó không cảm nhận được sự vui sướng khi lột quần áo thành công chứ…
Cái cảm giác trơn mượt kia là chuyện gì vậy.
Ma quỷ cuồng lột đồ… Cũng có ngày thất thủ sao?
- Có thể cấm dùng sức mạnh sao? Cho dù là Pháp Tắc hay là sức mạnh tội ác… thú vị đấy!
Hồn Thập Tam nhìn xuống Tiểu Bạch từ trên cao, dù cho tư thế của hai người có hơi bất nhã nhưng hắn ta cũng không thèm để ý.
Trong chốc lát, hắn ta cũng đã nắm rõ chiêu trò của Tiểu Bạch.
Cục sắt này không mạnh, mà là dựa vào sức mạnh cấm chế để ép người khác dùng thân thể chiến đấu mà thôi.
Nhưng mà, bản thân hắn ta là Hồn Chủ, hắn ta… đã từng sợ cái gì rồi chứ.
Hồn Thập Tam toét miệng.
Hắn ta giơ tay lên tóm lấy cái đầu tròn vo của Tiểu Bạch.
Sau đó, đôi mắt hắn ta sáng bừng lên.
Đầu của hắn ta mạnh mẽ đụng về phía đầu của Tiểu Bạch.
Ầm!!!
Tiếng leng keng vang dội, dường như còn tóe ra tia lửa.
Tiểu Bạch lập tức bị đụng cho lảo đảo lui về sau mấy bước.
Đôi mắt cơ giới chớp nháy không yên.
- Thân xác?
Hồn Thập Tam cười nhạo không ngừng.
Hắn ta cho rằng cục sắt này là Thiên Thần đã ở ẩn, trái tim của hắn ta cũng bị hù cho thít chặt lại.
Hắn ta biết, bây giờ hắn ta vừa mới trở thành Hồn Chủ, vốn không phải là đối thủ của Thiên Thần lâu năm ở Hỗn Độn Vũ Trụ này.
Thế nhưng, bây giờ hắn ta đã có thể xác định.
Con rối sắt này… Thật ra chỉ quỷ dị một chút mà thôi.
Đánh bằng tay không, dù sao thì hắn ta cũng là Hồn Chủ, không có gì phải sợ hãi cả.
Đầu hắn ta nện xuống không ngừng.
Có Trùng Lân bảo vệ nên đầu của hắn ta cũng không sợ va đập.
Tiểu Bạch bị đụng cho có hơi mờ mịt.
Một giây sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận