Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1181: Kẻ nào gây rối...Lột sạch quần áo chiêu cáo thiên hạ! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyết tuyết bay đầy trên bầu trời dường như đang trở nên mỏng đi một chút.
Trời vừa sáng, sau một đêm huyết tuyết rơi, phía trên đại địa như được phủ một lớp áo bông màu máu, áo bông này vừa dày vừa lạnh buốt, bầu không khí trong phút chốc trở nên lạnh lẽo hơn.
Nếu dẫm chân lên trên sẽ lún xuống dưới thật sâu, có tiếng lạo xạo vang lên vân vê màng nhĩ.
Mây mù mịt mờ, một bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh, mặt trời dường như đã bị che khuất hoàn toàn, không có một tia sáng mặt trời nào chiếu rọi xuống.
Tuyết đã rơi suốt một đêm, có vẻ như sắp ngừng.
Vốn làn tuyết rơi dày đặc ban đầu cũng đã trở thành mưa tuyết nhẹ nhàng bay phấp phới.
Có một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Các tửu lâu hai bên trường nhai ở Thao Thiết Cốc nhao nhao mở cửa.
Vài gã tiểu nhị bước ra khỏi tửu lâu, cầm chổi bắt đầu quét dọn lớp tuyết đọng ở trước cửa.
Tuyết rơi suốt đêm, đằng trước cửa cũng bị tuyết chặn lại, vừa mới mở cửa thì tuyết từ ngoài cửa cuồn cuộn lăn vào trong.
Sở Trường Sinh rời khỏi giường, đầu tóc bạc phơ rối bời như tổ quạ, ông ta xoa xoa đầu rồi đi xuống dưới lầu.
Nhiệt độ giảm xuống nhiều, nhưng đối với một người tu hành tới trình độ này như ông ta mà nói thì cũng không tính có gì nghiêm trọng cả. Cho nên Sở Trường Sinh vẫn mặc áo ngủ tơ tằm, phanh ngực ra.
Đi xuống lầu.
Bộ Phương đang bước ra khỏi bếp, trên người Bộ Phương mặc một chiếc áo choàng lông vũ màu đỏ trắng xen kẽ, xắn tay áo cầm một cây chổi trong tay. Khi nhìn thấy Sở Trường Sinh, hắn lập tức ném cây chổi về phía Sở Trường Sinh.
Sở Trường Sinh trong vô thức đón lấy.
- Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì đi quét tuyết đi.
Bộ Phương nói với Sở Trường Sinh.
- Quét tuyết cái gì chứ... Ta là nhân viên phục vụ chứ không phải tiểu đệ quét tuyết đâu.
Sở Trường Sinh kéo cái ghế ngồi nghiêng trên đó, một tay chống cằm nhìn Bộ Phương, tóc tơ rủ xuống, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Bộ Phương nghiêng nhìn ông ta một cái, kéo kéo khóe miệng, mới thản nhiên nói:
- Thế chẳng lẽ lại là ta đi quét à?
Nói xong, Bộ Phương từng bước xoay người đi vào phòng bếp.
Hắn đang chuẩn bị bắt đầu nấu đồ ăn cho cẩu gia và Tiểu U.
Sở Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn Bộ Phương một lời không hợp thì xoay người rời đi, chỉ có thể cười khổ xoa xoa đầu.
Bộ lão bản là đang ghen tị với vẻ đẹp trai của ông ta à nha...
Cầm lấy cây chổi, Sở Trường Sinh đi tới cửa tửu lâu, kẽo kẹt mở cửa gỗ ra.
Đột nhiên, một tiếng nổ vang, tuyết dày đặc từ ngoài cửa tràn vào, xông tới Sở Trường Sinh, suýt chút nữa chôn sống luôn ông ta.
Sở Trường Sinh ngoi đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Khó trách Bộ Phương nói muốn ông ta đi quét tuyết, bởi nếu không quét tuyết, thực khách đúng là không có cách nào để vào tửu lâu ăn cơm được.
Rầm rầm, rầm rầm.
Vì vậy, Sở Trường Sinh đành phải bắt đầu đi quét dọn đống tuyết trước cửa.
Trong chốc lát, ông ta đã dọn sạch được một bãi đất trống rộng lớn trước cửa tửu lâu.
Ở phía đối diện của Phượng Hiên Các cũng có một số tiểu nhị đang vừa ngâm nga vừa quét tuyết.
Những tiểu nhị này đang làm rất nhiệt tình.
Sở Trường Sinh liếc nhìn thoáng qua Phượng Hiên Các, lại quay đầu lại nhìn nhìn Thao Thiết tửu lâu. Thật là khó coi, đến đi quét tuyết cũng phải để tới tiểu nhị như ông ta tự thân xuất mã, cảm thấy đau ở trong tim nhiều chút mà.
- Ồ, thật là trùng hợp, các ngươi cũng đang quét tuyết đấy à.
Nhưng mà Sở Trường Sinh cũng buồn bực một hồi rồi thôi, sau đó lại tiếp tục quét tuyết, ông ta còn có thời gian ngẩng đầu lên chào hỏi người quét tuyết phía đối diện.
Những tên đó đương nhiên biết Sở Trường Sinh, dù sao thì đại thần uy, huyết chiến ma đầu mấy ngày trước của Sở Trường Sinh vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng bọn họ.
Cho nên những tiểu nhị này đều nghiêm túc nắm chắc cái chổi, cung kính hành lễ đối với Sở Trường Sinh.
Trên mặt Sở Trường Sinh đều nhanh cười tới nở hoa rồi, ông ta một tay cầm lấy cái chổi, một tay khua khua chào hỏi lại.
- Đúng là người trẻ tuổi có sức sống nhất, không tệ không tệ. Tương lai Thao Thiết Cốc phải dựa vào các ngươi rồi, cố gắng lên, cố gắng quét tuyết nào!
Trong tửu lâu, hương thơm nồng nàn thoang thoảng bay ra.
Bộ Phương bước ra khỏi bếp, cầm trên tay một miếng sườn Túy Bài Cốt đang bốc khói nghi ngút.
Cẩu gia đang nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo chợp mắt, chốc chốc ngửi thấy hương vị Túy Bài Cốt, mắt chó mở trừng trừng, ghé lên bàn ăn, hai cái móng chó gác lên, thè lưỡi hưng phấn.
Tiểu U và Tiểu Hoa cũng hành động tương tự, ghé lên trên bàn, chờ đợi món ăn của Bộ Phương.
- Tiểu Hắc, ăn cơm đi, thịt sườn rồng Túy Bài Cốt của ngươi.
Bộ Phương bày Túy Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc.
Hương thơm nồng nàn lan tỏa khiến Cẩu gia mê mẩn, say mê lác cả mắt chó.
Thịt rồng Túy Bài Cốt à, tiểu tử Bộ Phương được đó nha.
Bẹp bẹp.
Cẩu gia Thoả mãn liếc nhìn Bộ Phương, quơ chân lấy chiếc mâm sứ bắt đầu ăn ngấu nghiến, tiếng nhai nhóp nhép nhóp nhép, cái đuôi thỏa mãn đung đưa trái phải.
Bộ Phương quay người vào bếp, một lúc sau lại bước ra ngoài.
Trong tay của hắn bưng hai món ăn, một là cơm Long Huyết của Tiểu U, còn lại là đồ ăn cho Tiểu Hoa.
Đôi mắt của hai người đột nhiên phát sáng, cũng học theo bộ dạng Tiểu Hắc bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Sở Trường Sinh vẫn đang ngâm nga quét tuyết ở ngoài cửa, khí thế ngất trời, có thời gian thì tán gẫu cùng người quét tuyết ở đối diện, khen ngợi một lúc thì nói luôn đối phương là tương lai của Thao Thiết Cốc.
Mọi thứ dường như thật yên bình.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài Thao Thiết Cốc có âm thanh ồn ào náo động vang vọng lại.
Từng bóng người điên cuồng chạy vào trường nhai Thiết Tiên Thành.
Đây đều là đệ tử của Thánh Địa, những thủ vệ của Thao Thiết Cốc căn bản không có cách nào ngăn cản được bọn họ.
Đám đệ tử này vừa vào Thiết Tiên Thành ngay lập tức chen chúc chạy đến trước Thao Thiết tửu lâu.
Tuyết trên trường nhai bị giẫm lên có chút lộn xộn, xuất hiện nguyên một đám dấu chân bên trên đó.
Những người này chia làm hai nhóm, một nhóm người mặc trên người áo choàng của Thiên Cơ Thánh Địa, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận