Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1810: Hủy Diệt Kiền Oa, đi! (2)

Notice: Undefined offset: 207
Ngay lập tức có một luồng kiếm khí phụt ra.
Một tên Tam Tinh Chân Thần Cảnh cộng thêm một con Tiểu Bạch Hồ thì có thể bày ra được trò gì chứ, vốn hắn ta cũng không để vào trong mắt.
Một đạo kiếm khí, tiêu diệt hết thảy!
Rầm rầm rầm!
Nhưng mà, ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì hắn ta phát hiện, trong nháy mắt khi kiếm khí của hắn tiếp xúc với quả cầu năng lượng màu vàng kia thì đột nhiên nổ tung.
Vèo…
Nổ tung trong khoảnh khắc làm cho hắn có hơi ngây người.
Uy lực của trận nổ kia… không tầm thường!
Hơn nữa…
Trong đó còn ẩn chứa một cỗ dao động mà hắn ta vô cùng quen thuộc…
Dường như dao động kia là… ý chí thiên đạo?!
Ngay sau đó, Tư Mã Văn phát hiện mình đã bị một quả cầu năng lượng bao trùm lấy.
Ầm ầm ầm!
Rầm!!
Tiếng nổ mạnh vang vọng không dứt.
Ánh lửa liên tục lóe lên.
Một quả cầu năng lượng, nổ tung, hai quả cầu năng lượng, nổ tung!
Một chiếc nấm loại nhỏ bay lên trời, càng lúc càng nhiều, ánh lửa lượn lờ.
Đánh vỡ hết tất cả quả cầu năng lượng.
Tiểu Hồ cũng không khỏi mở miệng, thè đầu lưỡi, vẻ mặt con bé đầy ngơ ngác.
Gật đầu hơi quá độ rồi… có hơi mông lung.
Bộ Phương xoa xoa đầu của con bé, khóe miệng hắn hơi câu lên.
Cửu Vĩ Hồ dại ra.
Đây là con gái của hắn sao?
Mẹ ơi… cũng sắp vượt qua cả cha nó luôn rồi!
Con ngươi màu vàng nhạt của Lục Vĩ Hồ lóe ra quang hoa kỳ dị, Tiểu Bạch Hồ còn có thao tác kiểu này nữa?
Nhân lúc hắn ta hoảng hốt, lấy mạng hắn ta!!
- Lúc này không ra tay, còn đợi tới khi nào?
Bộ Phương nhìn thoáng qua Cửu Vĩ Hồ còn đang sững ra, hắn nhíu mày rồi nói.
Cửu Vĩ Hồ phản ứng lại ngay lập tức.
Một tiếng thét dài vang lên.
Đuôi hồ ly đập mạnh xuống trong nháy mắt.
Rầm rầm rầm!!
Chín chiếc đuôi đồng thời nện xuống, cả mặt đất đều bị đập đến vỡ nát!
Một hồi tiếng kêu rên vang vọng khắp không gian.
Trên mặt đất, tên Tư Mã Văn kia bị đánh đến mức cơ thể cũng có hơi tàn tạ.
Rầm!
Hắn ta nhảy dựng lên tựa như đạn pháo.
Hô hấp của Tư Mã Văn kịch liệt.
Sắc mặt hắn ta biến thành màu đen, vô cùng âm trầm, vậy mà hắn lại bị một con kiến Tam Tinh Chân Thần Cảnh đánh!
Trận nổ kia… khiến cho hắn ta thiếu chút nữa không bị nổ chết!
Công kích của Cửu Vĩ Hồ lại làm cho vết thương của hắn ta càng trầm trọng hơn.
Y bào trên người đã bị rách nát từ lâu, để lộ ra cơ thể to lớn của hắn.
- Muốn chết!
Tư Mã Văn gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, hắn ta giơ tay lên, mạnh mẽ siết chặt.
Khì khì!!
Cửu Vĩ Hồ kêu thảm một tiếng.
Thân hình khổng lồ của hắn lảo đảo mấy bước.
Trên cơ thể cao lớn của hắn ta lại bị thanh trường kiếm màu bạc bay ngược về mà xuyên thủng thành một cái lỗ lớn.
Bên trong lỗ lớn đó máu thịt lẫn lộn, máu tươi tí tách rơi xuống.
- Các ngươi… đều phải chết!!
Tư Mã Văn cầm trường kiếm màu bạc mà quát lớn.
Nhưng mà, lời nói vừa rơi xuống.
Cửu Vĩ Hồ nổi giận mà vỗ một móng vuốt xuống, đập Tư Mã Văn ầm ầm vào trong mặt đất.
Cả đỉnh Thần Tuyệt Sơn Sơn tựa như sắp sụp đổ!
Hàng nghìn hàng vạn lưu quang màu bạc chi chít phụt từ chỗ Cửu Vĩ Hồ đập ra.
Kiếm khí khủng bố không ngừng xé rách hư không.
Tư Mã Văn phóng lên cao, thân hình hắn ta dường như hóa thành kiếm ý, cuốn theo ý chí thiên đạo của Minh Ngục, vô cùng đáng sợ!
Một tiếng xẹt xẹt vang lên, hóa thành một sợi tơ mà bắn về phía Cửu Vĩ Hồ.
Xì xì một tiếng, bả vai của Cửu Vĩ Hồ nổ tung một lần nữa, máu tươi phun ra như mưa.
Tiếng rống giận gầm vang.
Nhưng mà, thân hình đã hóa kiếm của tên Tư Mã Văn kia cũng không dừng lại như vậy.
Mà là xé rách màn trời.
Vọt về phía Bộ Phương và Tiểu Hồ ở phía xa xa, dường như muốn giết chết cả hai người bọn họ vậy.
Con kiến hôi này, một kiếm là đủ rồi.
Vậy mà hắn ta lại bị hai con kiến đánh một trận, tội này không thể tha thứ được!
Ánh mắt của Tư Mã Văn vô cùng âm trầm.
Lông mày Bộ Phương nhíu chặt lại.
Hắn động tâm thần một cái.
Ngay sau đó, trong tay hắn xuất hiện một đóa Liên Hoa Kiền Oa màu bạc.
Vù…
Dao động khủng bố khuếch tán ra từ bên trong Liên Hoa Kiền Oa kia, dường như hư không cũng vặn vẹo cả lên.
Ngọn lửa màu trắng sậm đang thiêu đốt dưới đáy Kiền Oa, nhiệt độ cực nóng tràn ngập.
Hử?
Hủy Diệt Kiền Oa vừa ra.
Cho dù là Cửu Vĩ Hồ hay Lục Vĩ Hồ thì cũng đều chấn động trong lòng.
Cả người tên Tư Mã Văn kia lại dựng hết tóc gáy.
Loại dao động này, nhất định là đại sát khí!
Thế mà con kiến này lại nắm giữ loại đại sát khí như vậy?
Ánh mắt của Tiểu Hồ lóe sáng mà nhìn chằm chằm vào Hủy Diệt Kiền Oa, tuy rằng có chảy nước miếng, nhưng con bé vẫn hiểu rất rõ, thứ đồ chơi này… con bé không thể ăn được, bởi vì nó vẫn còn nhỏ.
Sắc mặt Bộ Phương có hơi tái nhợt, Hủy Diệt Kiền Oa vừa xuất hiện thì đã bắt đầu điên cuồng hấp thu tinh thần lực trong đầu hắn.
Thần Long rít gào!
Chu Tước thét dài!
Huyền Vũ điên cuồng hét lên!
Bạch Hổ gầm vang!
Tinh Thần Hải của Bộ Phương đột nhiên dâng lên từng đợt sóng to gió lớn dưới một khắc này!!
Hủy Diệt Kiền Oa trong tay hắn nở rộ ra quang huy cực hạn, tựa như trở thành tiêu điểm của Thiên Địa trong khoảnh khắc.

Bên ngoài Thần Tuyệt Sơn, Thần Nữ Thành, Phương Phương Băng Ẩm điếm.
Nữ Vương không gian đang cầm một ly kem được tạo hình xinh đẹp mà ăn, lông mày nàng lập tức cứng lại.
- Dao động này? Tiểu đầu bếp Bộ Phương kia… lại kiếm chuyện rồi?

Thần Tuyệt Sơn.
Bên trong một khối hàn băng vạn năm.
Băng quan bị đóng băng, trong đó có một bóng hình xinh đẹp đang ngủ say.
Bỗng nhiên, bóng người bị đóng băng này đột nhiên mở mắt ra, hàn băng vạn năm cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt chi chít.

Một tiếng xẹt xẹt vang lên.
Phía trên cái ao bảy màu.
Đột nhiên nứt ra một khe nứt.
Sau đó một con Hắc Cẩu sải bước chân xinh đẹp chậm rãi đi ra từ bên trong khe nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận