Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1744: Ta là một nam nhân (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì các nàng phát hiện, Bộ Phương lại ném Thịt Bò Viên đã bị cắn một miếng ở trong tay ra ngoài.
Những viên thịt bò vàng óng dường như đã biến thành một ngôi sao băng, bất ngờ bắn ra, bay lơ lửng ở giữa Xuân Phong Các.
- Nổ.
Bộ Phương nhàn nhạt phun ra một chữ.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trở nên ngây người, ngay sau đó, toàn thân giống như bị bao trùm trong một luồng khí lạnh vậy.
Bùm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Hàng ngàn tia sáng đột nhiên bắn ra từ bên trong Ngưu Hoàn Bạo Liệt đang bay lơ lửng ở chính giữa kia.
Một làn sóng dao động đáng sợ bắn ra ầm ầm, làm lan rộng ra khắp mọi nơi, gây ra một sự chấn động và một vụ nổ làm rạn nứt mặt đất.
Giống như một màn pháo hoa lộng lẫy, bùng nổ trước ánh mắt của mọi người.
Làn sóng khuếch tán ra.
Cuồng phong bắt đầu gào thét, toàn bộ Xuân Phong Các dường như đang rung lắc kịch liệt.
Tiểu nhị ngây người.
Đám thị vệ choáng váng.
Lưu đại nhân cũng bị dọa cho tái mét hết cả mặt.
Nụ cười đùa cợt trên khuôn mặt của Lâm Đại Mỹ ở lầu bảy cũng đông cứng lại...
Vụ nổ này thật là kinh khủng!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Có phải vừa rồi, bọn họ đối mặt với một viên Thịt Bò Viên đúng không?
Sau lưng đám thị vệ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn người phục vụ kia, làm sao một tồn tại như thế này... lại có thể là một tên nghèo kiết xác được chứ?
Nếu loại tồn tại này muốn gây chuyện, chỉ cần ném thêm mấy viên Thịt Bò Viên, thì toàn bộ Xuân Phong Các có thể sẽ đều bị phá hủy!
Bọn thị vệ khiếp sợ trong lòng, nếu như Xuân Phong Các thật sự bị phá hủy, đầu của bọn chúng có thể cũng sẽ không giữ nổi.
Tất cả những việc này đều do tiểu nhị này mắt chó khinh thường người khác nên mới gây ra.
- Ta... Ta...
Tiểu nhị đã sớm sợ đến mức choáng váng.
Bộ Phương không muốn để mắt đến nàng ta, nếu đã khinh thường người khác như vậy thì đương nhiên sẽ phải trả giá thôi.
Dù sao, một khi nhìn lầm, tất nhiên nàng ta sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm với kết cục này.
Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, hắc bào trên người bay phất phới.
Tiếng ầm ầm vang lên trong Xuân Phong Các yên tĩnh.
Bộ Phương bước ra một bước, thân hình lập tức bay lên, dưới chân như thể có một bậc thang vô hình, hắn từng bước từng bước ra ngoài, đi đến trước tầng bảy
Loại khí thế đó giống như một ngọn núi lớn đang đè nén trong lòng mọi người.
Tu vi của Bộ Phương tu không được xem là quá cao trong mắt nhiều người, nhưng… khí thế đó lại mạnh mẽ đến mức khiến cho nhiều người phải thót tim.
Cho dù là Lâm Đại Mỹ, lúc này cũng có chút hoảng hốt, nhìn Bộ Phương đang bước đi từng bước trên không trung kia, giống như đang nhìn một cường giả cái thế tài hoa phong nhã vậy.
Loại cảm giác áp bách đó làm cho nàng gần như không thể thở nổi.
Chẳng mấy chốc, Bộ Phương đi tới lầu bảy.
Lâm Đại Mỹ vẫn đang trừng mắt nhìn Bộ Phương.
- Nghe nói ngươi muốn mời khách? Ta đến rồi...
Bộ Phương nói.
Mời khách?
Lâm Đại Mỹ phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật một cái, nam nhân này thật sự không biết xấu hổ.
Chẳng qua ban nãy, nàng thấy Bộ Phương đang khó chịu nên vừa vặn có thể giải vây cho hắn mà thôi.
Gia hỏa này lại còn biết lợi dụng cơ hội đấy.
- Lão nương gần đây không có tiền...
Lâm Đại Mỹ nhếch miệng.
Ttoàn bộ tầng này dường như đều được Lâm Đại Mỹ bao trọn rồi, những người xung quanh đều là tướng sĩ dưới trướng của Lâm Đại Mỹ.
Bộ Phương cũng không tức giận, từ từ cởi áo choàng hắc bào xuống, để lộ ra phần đầu.
Ngay khi khuôn mặt của Bộ Phương vừa hiện ra, toàn bộ Xuân Phong Các lập tức nổ tung.
Tiếng ồn ào náo động vang lên không dứt!
- Nam nhân!
- Vậy mà lại là một gã nam nhân, nghe nói hôm nay bệ hạ vừa mới tiếp kiến một gã nam nhân, là hắn sao?
- Đã bao nhiêu năm không có nam nhân xuất hiện ở trong Thần Nữ Thành của chúng ta rồi nhỉ?
...
Những vị khách xung quanh đều trở nên ồn ào, thi nhau thò đầu ra từ trên lan can để nhìn Bộ Phương đang ở trên tầng bảy kia.
Lâm Đại Mỹ lập tức ngẩn ngơ.
- Ngươi điên rồi! Hay là ngươi thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác được hàng ngàn người chú ý như thế này hả?
Lâm Đại Mỹ nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, cau mày quát lớn.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, không nói lời nào.
Hắn ngồi xuống trước mặt Lâm Đại Mỹ.
Lật một chiếc chén sứ rồi cầm hũ rượu kia lên.
Róc rách...
Rượu màu xanh ngọc từ trong vò rượu chảy ra làm đầy cả ly rượu.
Hương thơm nồng của rượu lan tỏa.
Phía dưới kia, đám thị vệ đã mang tiểu nhị hồn bay phách lạc đó rời đi.
Tiếng hát lại tiếp tục vang lên.
Bộ Phương có thể cảm nhận được chủ nhân của những tiếng hát đó dường như đang dán chặt ánh mắt lên trên người hắn.
Bộ Phương rất bình tĩnh, hắn đã sớm quen với việc được nhiều ngời chú ý gì đó rồi.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Mùi rượu xộc vào trong miệng khiến cho lông mày của Bộ Phương khẽ nhướn lên.
- Rượu này... Không tồi.
Bộ Phương nhàn nhạt nói.
- Đương nhiên là không tệ rồi! Đây là loại rượu đắt tiền nhất trong Xuân Phong Các, một vò chín nghìn Minh Tinh! Một ngụm ngươi vừa mới uống đấy cũng đã tương đương với Gan Rồng Phỉ Thúy mà ngươi ăn rồi.
Lâm Đại Mỹ trợn trắng mắt, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, vì vậy Lâm Đại Mỹ cũng không còn xoắn xuýt nữa.
Nàng ngồi xuống trước mặt Bộ Phương, rót cho mình một chén rượu, đổ thẳng vào trong cổ.
Mùi rượu cay nóng tràn xuống cổ họng, khiến lông mày của Lâm Đại Mỹ đều nhíu chặt, khuôn mặt đỏ bừng lên.
- Rượu ngon! Thật là đã!
- Rượu ngon? Hừ...... Còn chưa đến mức đấy.
Bộ Phương lắc lư chén rượu, khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Lâm Đại Mỹ giống như một gã say rượu kia mà nói.
Hả?
Động tác rót rượu của Lâm Đại Mỹ lập tức dừng lại.
Sau đó, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Bộ Phương.
- Đừng tưởng rằng ngươi là nam nhân thì có thể tùy ý nói mạnh miệng như thế, rượu này... là do đầu bếp của Xuân Phong Các tự tay nấu, làm sao có thể không được coi là rượu ngon cơ chứ?
Giọng điệu của Lâm Đại Mỹ trở nên có chút lạnh lùng.
Ánh mắt của Bộ Phương nhìn Lâm Đại Mỹ một cái với vẻ có chút kỳ lạ.
- Đầu bếp của Xuân Phong Các tự mình nấu sao? Ngươi chắc chắn không?
Bộ Phương hỏi.
- Vô cùng chắc chắn! Lâm Đại Mỹ ta uống rượu của đầu bếp mà lớn lên đấy.
Lâm Đại Mỹ vỗ lồng ngực đang nhấp nhô mãnh liệt kia mà nói.
- Được rồi, nữ nhân đáng thương... Vậy thì ngươi thật sự đã bị lừa gạt từ nhỏ đến lớn rồi, nếu như rượu này thật sự là do đầu bếp nấu... Nếu như đây chính là trình độ của đầu bếp... vậy thì cái gọi là vương tiệc kia, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Bộ Phương nói bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ngay sau đó, hắn rót một ngụm rượu vào trong miệng.
Phất tay một cái.
Chiếc bình ngọc xanh đựng Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu hiện lên trong tay hắn.
Nắp vò rượu bị mở tung ra, một mùi rượu nồng nàn cuộn trào mãnh liệt giống như một cơn cuồng phong gào thét bay ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận