Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1263: Cẩu Gia ghét ăn tôm (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hương thơm nồng nàn liên tục truyền ra từ trong bóng tối ở phía dưới đáy kia.
Mấy người đứng trước cửa hang đều đưa mắt nhìn nhau.
Mùi thơm này có chút trêu ngươi, cho dù là Ma Chủ mạnh nhất cũng không nhịn được mà chop chép miệng một cái, trong đôi mắt toát ra một vẻ rất đỗi kinh ngạc.
Tuy rằng trong lòng hắn bây giờ hết sức không cam lòng, nhưng hắn cũng không có bất cứ cách nào khác khi đối mặt với cung điện bằng đồng thần bí này.
Ở chỗ này, tu vi bị đóng băng lại, hắn chỉ có thể sử dụng vũ lực, nhưng dùng sức mạnh cũng không thể phá vỡ tầng lực lượng vô hình đã phong tỏa lối vào phía dưới kia.
Vì vậy, hắn cũng đành từ bỏ, chỉ có thể lựa chọn ngồi ở đằng kia ngửi mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Mùi vị vừa thơm vừa cay này còn mang theo một mùi thơm tươi mát của tôm, khiến cho tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít lấy hết để.
Sắc mặt của Ngao Bạch đã trở nên tái mét, mùi vị của tôm tươi sao?
Không phải Hà Tổ say khướt đã bị tên nhân loại kia nấu rồi đấy chứ?
Chuyện này rất có thể... Có thể nấu ra mùi thơm nồng nàn như vậy, ngoài Hà Tổ ra thì còn có loài tôm nào có thể được nữa chứ?
Cả người Ngao Bạch run lên bần bật, tuy rằng mùi thơm này xộc lên mũi của hắn rất trêu ngươi, nhưng lại khiến cho toàn thân hắn đều cảm thấy ớn lạnh.
Tên nhân loại đó vô cùng kinh khủng!
Cảm thấy đau lòng thay cho Hà Tổ của chúng ta vài giây.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, hắn cũng không biết rốt cuộc dưới đáy kia đã xảy ra chuyện gì.
Lão giả trố mắt nhìn vào phần Tôm Huyết Long đỏ rực đang bốc khói, nóng hổi của Bộ Phương.
Mùi cay xè tràn ngập trong không khí khiến hai mắt hắn đều bất giác nheo lại.
- Tài nghệ nấu nướng của tiểu tử này thực sự cũng không tồi, mùi hương này rất thơm... nhưng thật là đáng tiếc, vị cay quá nồng, vị của tương ớt hoàn toàn át mất vị tươi ngon của tôm.
Lão giả duỗi tay vuốt đám tóc bạc trắng trên đầu mình, miệng cười toe toét, lộ ra một vẻ tiếc nuối.
Tuy nhiên, bên trong vẻ tiếc nuối đó lại mang theo vài phần cười trộm mừng thầm trong lòng.
Thử thách thứ hai này, hắn thắng là cái chắc rồi, chỉ cần hắn thắng được, thì hắn sẽ có thể nắm được cơ hội Siêu Thoát.
Hắn bị mắc kẹt trong chỗ quái quỷ này mấy nghìn năm, chẳng phải là vì Siêu Thoát sao?
Hôm nay cơ hội đã tới, trong lòng hắn lại có một chút chờ mong nho nhỏ cũng như lo được lo mất.
Ánh mắt của vị đầu bếp ngồi ở chính giữa phòng bếp kia vẫn vô cùng thâm sâu khó lường, dường như khi đối mặt với hắn, sẽ bị vẻ sâu sắc trong đôi mắt đó hút vào trong.
- Nấu nướng đã xong rồi, mau tuyên bố ai là người chiến thắng cuối cùng đi? Ta muốn Siêu Thoát!
Vẻ hưng phấn toát ra trong đôi mắt của lão giả.
Ánh mắt của vị đầu bếp kia vẫn chưa từng nhúc nhích, chỉ nhìn hắn một cách lạnh nhạt.
- Bài sát hạch tuyển chọn của Tiên Trù Giới chỉ có hai trận, trận thứ nhất các ngươi đều đã vượt qua, trận thứ hai, chỉ có thể giữ lại một người thông qua kết quả thi đấu để lấy được lệnh bài tiến vào Tiên Trù Giới.
Người đầu bếp nói, giọng nói giọng thanh tao, vang vọng bên tai Bộ Phương và lão giả.
- Ta biết! Ngươi mau nếm thử món ăn mà ta đã nấu đi! Nhanh lên!
Lão giả thật sự có chút không thể chờ đợi thêm được nữa.
Đôi mắt của hắn tràn đầy sự phấn khích, hắn cảm thấy kết quả thi đấu của trận này đã được định sẵn trước rồi.
Dựa trên kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm của hắn, tuy rằng món Tôm Huyết Long Xào Cay của Bộ Phương có mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại làm mất đi hương vị vốn có của Tôm Huyết Long.
Vì vậy, chuyện này cũng không hề làm hắn phải lo lắng một chút nào cả.
Lão giả bưng món ăn mà hắn đã nấu rồi đi ra từ nơi đang đứng tới chỗ của vị đầu bếp kia với vẻ mặt tràn đầy sự hứng khởi.
- Đứng lại...
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ như sấm rền vang vọng, ngay lập tức, thân hình của lão giả kia đột nhiên run lên, cảm nhận được một cỗ uy áp cực lớn rơi vào trên người hắn, khiến cho hắn không thể nhúc nhích.
Trong lòng lão giả chợt run lên, hắn vội vàng trở lại trước bếp lò thuộc về mình.
Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, không hề quan tâm một chút nào.
Đánh giá món ăn sao?
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn về phía đầu bếp ở đằng xa kia với ánh mắt vô cùng bình thản.
Vừa vặn, ánh mắt của đầu bếp đó cũng nhìn sang, thâm sâu mà trêu tức.
Bộ Phương rùng mình trong long,
Những lỗ chân lông trên toàn cơ thể đều co rụt lại.
Hắn dường như cảm thấy mọi thứ trên cơ thể mình đều bị đầu bếp nhìn thấu trong nháy mắt.
- Bây giờ sẽ bắt đầu đánh giá các món ăn, người nếm thử các món ăn sẽ đến sau ba giây nữa.
Giọng nói của người đầu bếp vẫn thanh tao như vậy.
Bộ Phương và lão giả đều sửng sốt.
Sau đó, hai mắt của bọn họ co rụt lại.
Ầm ầm ầm!
Một vết nứt bắt đầu xuất hiện trong hư không, đó là một vết nứt bị xé toạc ra.
Hai mắt của lão giả tràn đầy vẻ hưng phấn, người đánh giá đồ ăn đã đến rồi sao?
Hư không bị xé rách ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn đang bước đi uyển chuyển ở trong đó, sau đó, lắc lắc cái mông chó rồi chậm rãi bước ra.
Bộ Phương thấy được bóng dáng này thì chợt ngây người ra.
Ngay lập tức, lão giả cũng trố mắt kinh ngạc khi nhìn thấy thân ảnh này.
Chuyện gì thế này?
Người đánh giá đồ ăn lại là một con... chó hả?
Chẳng lẽ, đồ ăn của hắn làm, lại để cho một con chó ăn như vậy sao?
Sau khi Bộ Phương trải qua sự ngạc nhiên ban đầu, thì không khỏi cong môi lên, có chút không nói nên lời.
Thế mà lại là chú chó lười biếng này, hắn không thể nào ngờ được rằng, người chạy tới nếm thử đồ ăn mà hắn nấu lại là chú chó lười biếng ở trong Thao Thiết Cốc kia.
Tại sao chú chó này lại có cái mũi thính như vậy, làm sao nó biết ở đây sẽ có đồ ăn ngon cơ chứ?
Cẩu Gia cất bước uyển chuyển ra ngoài với vẻ đầy mê hoặc, từ từ đáp xuống trên mặt đất, cả người chợt run lên rồi ngáp một cái.
Chú chó quét mắt qua với vẻ uể oải, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Bộ Phương.
- Ồ, tiểu tử Bộ Phương... Thật là trùng hợp, ngươi cũng ở đây à.
Cẩu Gia lẩm bẩm hỏi.
Bộ Phương nhìn con chó lười này bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.
Miệng của lão giả miệng bỗng co rúm lại, trời đất ơi... Con chó này còn biết nói chuyện!
Nhưng quan trọng nhất là... mẹ kiếp, con chó này có vẻ như quen biết với tiểu đầu bếp bên cạnh mình.
Điều này lập tức khiến hắn trở nên có chút lo lắng.
Nếu như hai bọn họ quen biết nhau, vậy thì cuộc đánh giá này không công bằng!
Cẩu Gia lười chẳng muốn nhìn lão giả, ánh mắt rơi vào người đầu bếp đang ngồi xếp bằng ở phía xa kia.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Cẩu Gia chợt trở nên vô cùng sắc bén.
- Chà chà chà. Một đám Tiên khí hoá thành phân thân, người của Tiên Trù Giới vẫn cứ làm bộ làm tịch như vậy.
Cẩu Gia nghiêng miệng chó, nói một cách thản nhiên.
Ánh mắt của đầu bếp kia thâm sâu vô cùng, nhìn Cẩu Gia bằng vẻ mặt cực kỳ thận trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận