Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1374: Ma Ưng Ma Chủ nhân sinh không còn gì luyến tiếc (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai cánh đều bị lột xuống, dòng máu đen trên bầu trời phun ra.
Lấy được hai cánh của Ma Ưng, Hắc Long Vương mới thỏa mãn buông Ma Ưng Ma Chủ ra, hóa thành một bộ dáng đầu trọc, một tay nắm một cánh lớn, cười ngây ngô trong hư không.
Ma Ưng mất đi cánh, lập tức mất đi thăng bằng, từ trong hư không rất nhanh rơi xuống dưới.
Nhưng mà Ma Ưng Ma Chủ chỉ mất đi cánh, nhưng tu vi cũng vẫn còn.
Sau khi hóa thân thành người, có thể đạp không mà đi.
Một đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm Hắc Long Vương.
Ma Ưng Ma Chủ cảm thấy mình đúng là tai bay vạ gió.
Không hiểu được, tên đầu trọc này lại cưỡi lên lưng, cắn rách cánh của hắn ta.
Hắn ta đã làm gì?
Hắn ta cũng không có làm gì cả, hắn ta chẳng qua là tới đây sủi bọt mà thôi!
Càng nghĩ, trong lòng Ma Ưng Ma Chủ càng thấy đau, nhìn gã đầu trọc kia đang nắm lấy hai cánh Ma Ưng, đôi cánh tràn ngập mị lực của hắn ta đã bị xé rách, Ma Ưng cảm thấy tim mình cũng bị xé nát rồi.
Gã đầu trọc này đáng bị đâm ngàn đao!
- Tên gia hỏa đáng chết nhà ngươi! Hắc Long Vương Vô Tận Hải phải không?! Ngươi chờ đấy!
Ma Ưng Ma Chủ giận đến điên cuồng, nghiêm túc nói.
Nhưng nhìn đôi mắt sắc bén của Hắc Long Vương, không nói hai lời liền xoay người xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi.
Hắc Long Vương chỉ cần cánh, ngược lại đối với Ma Ưng Ma Chủ cũng không thèm để ý.
- Tên ngốc kia chạy cũng nhanh thật!
Hắc Long Vương bĩu môi, lại dám uy hiếp Hắc Long Vương Long Cung Vô Tận Hải hắn ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu!
Thân hình nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắc Long Vương rơi xuống cột nước lần nữa, đưa hai cánh Ma Ưng khổng lồ cho Bộ Phương.
- Tiểu hữu Bộ Phương, ngươi nhìn xem… hai cánh này cùng không tệ nhỉ?
Khóe miệng Bộ Phương co rút lại, không ngờ tới Hắc Long Vương thật sự lột xuống hai cánh của Ma Ưng Ma Chủ.
Hắn chỉ nói thuận miệng vậy thôi…
Thầm mặc niệm vài phút trong lòng cho Ma Ưng Ma Chủ.
Nhưng mà rất nhanh, Bộ Phương đã tràn đầy vui vẻ tiếp nhận hai cánh Ma Ưng kia, lại có nguyên liệu nấu ăn cấp Ma Chủ mới rồi!
Hắc Long Vương sờ đầu trọc của chính mình, nhếch miệng cười ngây ngô, nhìn về phía Tiểu Hoa, đắc ý nhướn mày.
- Khuê nữ, cha con trâu bò không!
Mắt rắn Tam Hoa của Tiểu Hoa chuyển một cái, mặt không biểu cảm nhìn hắn ta.

Trên bầu trời, những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn.
Gió mạnh liên tục gầm gừ, cuộn lên những con sóng trên Vô Tận Hải.
Chiến Thuyền đình trệ trên Hãn Hải. Trên boong thuyền có mấy vị Ma Chủ đang đứng, sóng lớn dữ dội khiến Chiến Thuyền không ngừng chập trùng.
Không ít cường giả Khư Ngục đi theo, giờ phút này đều ghé vào bên cạnh thuyền không ngừng nôn mửa.
Những cường giả Khư Ngục này rất ít khi bước vào Vô Tận Hải… bọn họ say sóng.
- Ma Ưng Ma Chủ sao lại lâu như vậy…
Một vị Ma Chủ nhíu mày, hơi nghi hoặc hỏi.
- Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không? Dù sao thì Vô Tận Hải này cũng thấy có chút bất thường.
- Đừng nghĩ quá nhiều, với tu vi của Ma Ưng ở Tiềm Long Đại Lục, ai có thể làm gì hắn ta.
Đám Ma Chủ đều sôi nổi nghị luận.
Bỗng nhiên, mộ vị Ma Chủ tinh mắt nhìn thấy Thiên Khung Chi Thượng, Ma Ưng Ma Chủ đang lảo đảo bay về.
- Mau nhìn đi! Ma Ưng trở về! Ta đã nói không xảy ra chuyện gì mà.
Một vị Ma Chủ vừa cười vừa nói.
Nhưng mà rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn ta liền cứng đờ.
Ma Ưng Ma Chủ giống như là uống say, thất tha thất thểu trong hư không, sau đó xuất hiện ở trước Chiến Thuyền không xa. Các vị Ma Chủ nhìn thấy bộ dáng của Ma Ưng Ma Chủ đều thấy chấn động.
Ma Ưng Ma Chủ… Sao lại thê thảm như thế?!
Hắn ta rốt cuộc đã gặp phải sự đối đãi tàn ác gì thế!
Bộ dáng Ma Chủ sắc mặt trắng bệch, trong miệng ho ra máu, phần lưng cũng có máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Khí tức uể oải, mặt mũi đầy vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, ánh mắt như tro tàn, giống như vừa mất đi toàn thế giới.
Ầm một tiếng, Ma Ưng Ma Chủ rơi vào trên Chiến Thuyền, toàn thân đều đang run rẩy.
Có Ma Chủ hít sâu một hơi.
- Cánh của Ma Ưng Ma Chủ… không còn?
Trời ạ!
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cánh Ma Ưng Ma Chủ… sao lại không thấy? Bị người nào lấy đi rồi?
Lấy mất cánh, có biết nói đạo lý không vậy?
- Ta sống… còn có ý nghĩa gì.
Ánh mắt Ma Ưng Ma Chủ đờ đẫn, sau đó bật khóc.
Cánh của hắn ta đã bị lấy mất rồi!
Giọng nói đứt quãng kể lại tình huống vừa rồi, rất nhiều Ma Chủ đều ngây ngẩn.
Thuyền U Minh ở phía trước, đầu bếp trong Thao Thiết Cốc cũng đang ở phía trước.
Rất nhiều Ma Chủ đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều có một câu không biết có nên nói hay không…
- Đầu bếp kia sao lại âm hồn bất tán như vậy… Chúng ta đã lui mà đến Vô Tận Hải rồi!
- Bây giờ thì sao? Chúng ta còn tiếp tục đi về phía trước sao?
Các Ma Chủ có chút nghẹn khuất trong lòng.
Ầm ầm!
Ngay vào thời điểm các Ma Chủ còn đang do dự.
Nhất thời trong lòng bọn họ run lên.
Ngầng đầu lên, liền phát hiện phía trên Chiến Thuyền có một vết nứt không gian bị xé rách ra!
Một bóng người khôi ngô từ từ bước ra, trong nháy mắt khí tức đáng sợ lan tràn ra.
- Đương nhiên phải tiếp tục tiến lên… bản tôn chờ đợi cơ duyên vạn năm, cuối cùng cũng xuất hiện!
Ma Chủ tối cường từ trong cái khe đi ra, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nhếch miệng chậm rãi cười.
Nhìn khí tức cực kỳ cường hãn của Ma Chủ tối cường.
Rất nhiều Ma Chủ đều là vẻ mặt ngây ngốc, sau đó liền vui vẻ đứng lên!
Cuối cùng Ma Chủ tối cường cũng xuất quan!
Cuối cùng bọn họ cũng có thể lấy lại danh dự, tôn nghiêm thuộc về Ma Chủ Khư Ngục của bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận