Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1341: Ma Oa xào lăn! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên ngoài Tiềm Long Vương Đình, sơn phong đen nhánh cao ngất.
Trung tâm sơn phong, có một cái sơn động cự đại, trong sơn động có một bóng người ngồi xếp bằng, bóng người kia rất khổng lồ, bên trên thân người hiện đầy Ma Văn lít nha lít nhít, Ma Văn quấn quanh, khiến cho nhìn qua càng thêm dữ tợn.
Người này không phải ai khác, chính là Ma Chủ tối cường đang bế quan.
Bị phong ấn ở Thanh Đồng cung điện một vạn năm, tu vi của Ma Chủ tối cường cũng có một chút đình trệ, hôm nay hắn ta cần tu luyện không ngừng, để cơ năng của thân thể khôi phục, để khôi phục lại tu vi ở trạng thái đỉnh phong.
“Ầm ầm!”
Trong sơn động, minh khí nồng đậm quấn quanh, minh khí dày đặc dường như cũng muốn hóa thành thực chất, bao phủ toàn bộ không gian lại.
Ma Chủ tối cường cố thủ, hít vào thở ra đều có năng lượng nồng đậm từ ở giữa miệng mũi tiết ra, giống như hóa thành trường long quấn quanh ở đó.
Bỗng nhiên, Ma Chủ tối cường mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy, như thể bầu trời đêm với vô số tinh tú, vô cùng sáng ngời.
- Bản tôn đã nói qua không nên đi trêu chọc Thao Thiết Cốc, không nghe… Đi tìm đường chết? Một vạn năm không gặp, xem ra uy nghiêm của bản tôn không còn như lúc trước.
Ma Chủ tối cường nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí màu đen, dưới thân thể tựa hồ có năng lượng đang ngọ nguậy.
Hắn ta chỉ nói độc một câu, sau đó lại liền nhắm nghiền hai mắt lần nữa, không để ý.

Cường giả Khư Ngục chinh phạt Thao Thiết Cốc, Ma Nhãn Ma Chủ ngay cả Ma Nhãn cũng bị đánh nổ, những Ma Chủ khác thê thảm hốt hoảng chạy trốn, mà Ma Chủ tộc Ma Oa… Lại càng chỉ có thể lưu lại trong lòng của mọi người.
Kết quả lần này, tất cả mọi người không hề dự kiến tới.
Cường giả Khư Ngục chấn động không thể cất lời, nhưng ngược lại các cường giả của thánh địa trong Thao Thiết Cốc lại cảm nhận được một trận cổ vũ, mỗi người đều lộ ra vẻ kích động.
Tâm tình vui sướng, dào dạt trên toàn bộ Thao Thiết Cốc.
Đương nhiên, khác biệt với sự vui sướng của Thao Thiết Cốc, kinh doanh của Thao Thiết tửu lâu hoàn toàn diễn ra như trước đây.
Một ngày vẫn bận rộn như trước.
Lúc đầu, vì uống rượu Hoàng Tuyền Nại Hà mà có hơi say, nhóm Thánh Chủ mong mỏi có thể ăn được Ngưu Oa Ma Chủ.
Thế nhưng cuối cùng bọn hắn phải thất vọng, bởi vì Bộ Phương cũng không chọn nấu nướng Ngưu Oa.
Dựa theo lời của Bộ Phương, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn cấp Ma Chủ, hắn phải cần một khoảng thời gian để ủ đã.
Cho nên các Thánh Chủ cường giả đều cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Trong niềm vui sướng, thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Nhìn vị thực khách cuối cùng rời khỏi tửu lâu.
Cả người Sở Trường Sinh hư thoát tê liệt ngã xuống ở trên ghế, ngay cả chính bản thân Sở Trường Sinh cũng không thể rõ, lấy tu vi của hắn căn bản không nên mỏi mệt như thế mới phải.
Vì sao mà mỗi ngày kết thúc kinh doanh, hắn cũng đều uể oải vô cùng.
Chỉ là, sau khi Sở Trường Sinh trải qua sự suy nghĩ cẩn thận, hắn cũng nghĩ thông suốt.
Làm một phục vụ viên, muốn trợ giúp Bộ Phương bưng thức ăn, mà bưng thức ăn… Mới là đầu nguồn dẫn đến sự mỏi mệt của hắn.
Bởi vì mỗi lần bưng thức ăn, hương vị lan tỏa ra từ chỗ thức ăn kia đều để Sở Trường Sinh cảm thấy một trận thèm ăn ập tới.
Thế nhưng, tu dưỡng nghề nghiệp của một phục vụ viên khiến hắn sẽ không lựa chọn đi ăn vụng.
Muốn kiềm chế với khát vọng mỹ thực, đây là một chuyện phi thường gian nan.
Cho nên Sở Trường Sinh nghĩ rõ ràng, không phải thân thể hắn mệt mỏi, mà là tinh thần.
Cất tiếng chào Bộ Phương xong Sở Trường Sinh liền về tới trong phòng của mình.
Nghê Nhan bây giờ cũng đã dọn ra ngoài, dù sao nàng ta cũng là Thiên Cơ Thánh nữ, tuyệt nhiên không thể giữa thanh thiên bạch nhật ở lại phòng của Bộ Phương, chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng không tốt.
Đêm đã khuya.
Cửa tửu lâu đóng kín.
Trong tửu lâu lại có ánh đèn ảm đạm đang lóe lên.
Ánh đèn ảm đạm chiếu sáng tiểu điếm đen như mực, ngược lại càng lộ ra có mấy phần u tĩnh.
Trong tiểu điếm hết thảy đều là bình yên như vậy.
Lá từ cây Ngộ Đạo vang lên xào xạc, đó là bởi vì lá cây bị Tiểu Hoa lay động .
Cẩu gia ghé vào dưới cây nằm ngáy o o.
Tiểu Hoa thì lại ngồi khoanh chân tu luyện.
Thuyền U Minh nhìn qua có mấy phần tang thương, trên boong thuyền hiện đầy vết khắc pha tạp tuế nguyệt.
Tiểu U thì ngồi lại trên boong thuyền, thõng hai chân như mỹ ngọc xuống, đong đưa.
Xuyên qua khe hở cửa sổ nhỏ bé kia của tiểu lâu, ánh trăng chiếu rọi buông xuống.
Đêm nay hai vòng trăng khuyết đều hiện ra nửa cái khay bạc, hai cái nửa khay bạc trong hư không hô ứng lẫn nhau, ngược lại là có mấy phần thi vị.
Ánh đèn phòng bếp lóng lánh, rất sáng.
Tiếng nước ầm ầm từ đó vang vọng reo lên.
Bộ Phương lắc lắc nước đọng trong tay, hoàn thành tu luyện trù nghệ ban đêm.
Mà làm xong những cái này, Bộ Phương lại có chút không thể chờ đợi, liền tiến vào Điền Viên Thiên Địa.
Bầu trời bên trong Điền Viên Thiên Địa rất sáng, hiện ra một loại xanh thẳm, có mấy đám mây trắng như kẹo đường ở trên đó chậm rãi phiêu đãng.
Mang cho người ta một loại cảm giác thanh thản.
Cả người Bộ Phương tiến vào trong đó, chậm rãi rơi vào phía trên đại địa.
Bây giờ Điền Viên Thiên Địa đã thay đổi rất nhiều, không còn hoang vu như trước đó vậy nữa, điền viên được khai hoang ra, chỉnh tề quy hoạch trở thành từng khu vực riêng.
Mỗi một khu vực, đều do Bộ Phương không ngừng lấp đầy.
Có khu vực đã bắt đầu thu hoạch.
Tại lưu vực cạnh bên dòng sông được Bộ Phương mở ra mấy khối ruộng đồng, đến trồng cây lúa.
Làm đầu bếp, gạo là một loại nguyên liệu nấu ăn rất trọng yếu.
Linh Điền mở, trong ruộng rất sớm đã cắm mạ lên, loại mạ này của hắn cũng không phải loại mạ thông thường, mà là sau khi Bộ Phương hoàn thành toàn bộ khai khẩn mới được hệ thống cung cấp mạ.
- Gạo Quan âm Châu Lệ!
Loại mạ này nếu như trồng thành công, sinh trưởng ra gạo, sẽ là gạo Quan âm Châu Lệ, là một loại Linh Mễ rất cao cấp.
Bộ Phương từng có cầm qua gạo Long Huyết để so sánh cùng nó, kết quả gạo Quan âm Châu Lệ càng hơn một bậc.
Cho nên, đối hai khối Linh Điền này, Bộ Phương lại càng chờ mong phi thường.
Bây giờ Ngưu Hán Tam lại có thêm một cái nhiệm vụ, đó chính là phụ trách trông coi Linh Điền.
Có điều nói là trông coi, trên thực tế lại không khác gì lười biếng.
Hắn ta ngồi ở trên ghế nằm, nhàn nhã thổi gió.
Gió phất qua, khiến cho đám mạ nằm trong ruộng lúa đều run run rất khẽ.
Bỗng nhiên, Ngưu Hán Tam mở mắt ra.
Bởi vì hắn ta cảm giác được mặt đất đều rung động.
Không hề nghi ngờ, Bộ Phương vào Điền Viên.
Phía bên trong Điền Viên, có thể gây ra động tĩnh như thế này, ngoại trừ Bộ Phương thì không còn có ai khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận