Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1326: Đập cải trắng đến khí thế ngất trời (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người xung quanh bị hoảng sợ, tất cả đều há hốc mồm.
Người này đang làm cái gì vậy chứ?
Dùng sức mạnh như vậy đập cái túi dưới đất, chỉ sợ mặt đất cũng sẽ bị đập nát luôn ấy chứ đùa?
Cái túi kia sẽ bị Sở Trường Sinh đập vỡ tan tành mất đúng chứ?
Cái này thú vị lắm à?
Bùm!!
Tất cả mọi người run lên, cảm giác mặt đất hình như cũng đang rung chuyển, một làn sóng dao động lan tràn ra xung quanh.
Mặt đất trũng xuống, những dao động dữ dội nổi lên, và hoa văn trải ra dày đặc.
Sau khi biến thành một người khổng lồ cao ba mét, Sở Trường Sinh rất mạnh, mạnh đến mức có thể dùng tay không đập nát một ngọn núi nhỏ.
Việc thể hiện hết sức mạnh vô cùng thuần thục này khiến mọi người xung quanh phải kinh ngạc.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại lắc đầu tiếc nuối.
Minh Vương Nhĩ Ha và lão giả cũng thở dài.
Cái túi đó... vẫn còn nguyên vẹn không xước xát gì.
Sở Trường Sinh đã biến thành một người khổng lồ lui về phía sau mấy bước, hắn duỗi tay ra lôi ra cái túi trong suốt bị dính chặt dưới đất.
Hắn lại phát hiện ra cái túi vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ vết nứt hoặc hư hỏng nào.
Sở Trường Sinh đã biến thành một người khổng lồ có chút ngớ người ra:
- Thật sự không thể phá vỡ được sao?
Cơ thể của hắn thu nhỏ lại và biến về bộ dáng lúc trẻ, chỉ là trên mặt hắn có chút xấu hổ.
- Thật thú vị… Lão phu thử xem thế nào.
Lão giả có chút tò mò bước ra. Ông ta nhận lấy cái túi trong tay Sở Trường Sinh rồi đặt xuống đất, ông ta hít sâu một hơi.
Vù…
Tu vi của lão giả vô cùng mạnh mẽ, linh khí xung quanh dường như đang quét về phía cơ thể lão.
Sau đó, lão giả giơ nắm đấm lên, chân khí toàn thân ngưng tụ, như hóa thành một bóng yêu thú gầm thét.
Một đấm, đi xuống!
Mặt đất tức khắc rung chuyển, rồi lại trũng xuống tạo ra một cái hố nửa hình tròn.
Mọi người xung quanh hô lên kinh ngạc...
Ông lão trông vô cùng già nua này vậy mà cũng có sức lực mạnh như vậy sao?!
Lão giả lững thững bay ra khỏi hố, trên tay cầm chiếc túi còn nguyên vẹn mà cười gượng nói:
- Đồ của Bộ lão bản quả nhiên rất thần bí…… Lão phu già rồi, đập không vỡ nổi nữa.
Bộ Phương nhìn cái túi kia, cải trắng ở trong đó đã bắt đầu trộn với tương ớt vực sâu và các gia vị khác, nhưng... như vậy thì còn lâu mới đạt tới kỳ vọng của Bộ Phương!
Minh Vương Nhĩ Ha nhai một hồi ăn cho xong que cay trong miệng, hắn ta xắn tay áo lên, vẻ mặt hưng phấn.
- Để bản vương thử xem!
Minh Vương Nhĩ Ha nhai một hồi ăn cho xong que cay trong miệng, hắn ta xắn tay áo lên, vẻ mặt thích thú.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng rất hào hứng khi được tham gia nấu ăn, đặc biệt với phương pháp nấu ăn độc đáo như vậy, Minh Vương Nhĩ Ha lại càng hào hứng hơn!
Lão giả liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Ha một cái, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Sau đó ông ta thuận tay ném cái túi nhỏ kia cho Minh Vương Nhĩ Ha.
Nhĩ Ha nhận lấy, cải trắng trong túi cũng hơi ấm luôn rồi.
Hiển nhiên, mấy nắm đấm của lão giả và Sở Trường Sinh vẫn có chút tác dụng.
Minh Vương Nhĩ Ha nheo mắt nói:
- Thiếu niên Bộ Phương, nếu cái túi này bị bản vương đập vỡ… ngươi không lấy bớt que cay của bản vương chứ?
Bộ Phương nắm tay nói:
- Không lấy bớt đâu, nếu ngươi có thể đập vỡ nó ta lại thưởng thêm cho ngươi thêm ba cái que cay nữa cũng được ấy chứ.
- Ồ ôi… Thiếu niên Bộ Phương, ngươi cũng ngạo mạn đấy chứ? Ngươi đừng quên, bản vương là một tồn tại tuyệt vời như thế nào chứ!
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin kia của Bộ Phương, đôi mắt Minh Vương Nhĩ Ha ngay lập tức nheo lại, mấy sợi tóc trên đầu đều bay dựng lên.
Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên ném cái túi nhỏ lên, trên người hắn ta có minh khí dày đặc lan tràn ra.
Giơ tay lên.
Hàng ngàn minh khí tụ lại và biến thành một bàn tay khổng lồ bao phủ cả bầu trời.
Bàn tay kia mang theo một áp lực đáng sợ, cứ như thể hắn ta sắp dùng một bàn tay đập nát toàn bộ Thao Thiết Cốc vậy!
Đây là một cảm giác khủng khiếp tận thế đang tới.
Trong tửu lâu, Cẩu gia không khỏi mở bừng mắt:
- Tên đậu bỉ này… lại điên tiếp à?!
Ầm ầm ầm!!
Một chưởng đi xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy cứ như đã qua một đời…
Ngay sau đó, trước mắt khôi phục rõ ràng.
Trong hư không, vẫn có một cái túi trong suốt nổi lên, cải trắng và gia vị bên trong dường như đang sôi.
Đôi mắt của Bộ Phương hơi sáng lên, sức mạnh từ một chưởng này của Minh Vương Nhĩ Ha vẫn rất mạnh mẽ!
Ý nghĩ vừa động, tinh thần lực lan ra bao bọc chiếc túi trong suốt kia.
Khóe miệng Bộ Phương kéo ra một chút, đáng tiếc… Tuy một chưởng này của Minh Vương Nhĩ Ha rất mạnh, nhưng… vẫn còn thiếu một chút.
Cải trắng và gia vị trong túi vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với nhau.
Minh Vương Nhĩ Ha có chút xấu hổ nhìn cái túi vẫn còn nguyên không bị hư hại gì và cười gượng một tiếng:
- Ấy ha ha… Cái túi này cũng chắc thật đấy, không tệ nhỉ, bổn vương xem trọng nó.
Tiểu U từ nãy tới giờ vẫn chưa nói gì bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Bộ Phương, huynh nên để Cẩu đại nhân cào một phát… Làm như vậy bảo đảm túi sẽ vỡ ra cho mà xem.
Bộ Phương sửng sốt, sau đó mắt hắn chợt sáng lên.
Đúng vậy, sức mạnh từ Linh Lung Cẩu Trảo của Cẩu gia đáng sợ như thế nào chứ, mây kiếp còn cào một phát là đập tan luôn cơ mà, vậy thì đập cải trắng không phải là dễ như trở bàn tay à.
Vì vậy ánh mắt của Bộ Phương chuyển hướng nhìn vào Cẩu gia đang nằm nhắm mắt dưới bóng cây Ngộ Đạo.
Cẩu gia ngơ ngác, lông chó khắp người dường như đều muốn xù hết lên.
Giọng nói nhẹ nhàng và từ tính của Cẩu gia vang lên:
- Đừng có mà đùa, ngươi nghĩ Linh Lung Cẩu Trảo là chơi à? Cẩu gia không thể dễ dàng ra trảo được!
Nhìn vẻ nghiêm nghị kia của Cẩu, Bộ Phương nghiêm túc gật đầu.
Sau đó hắn giơ lên tay.
- Một trảo một bát Túy Bài Cốt thì sao?
- Cẩu gia giống như loại chó sẽ dễ dàng chấp nhận cám dỗ sao?
- Một trảo một bát Thịt Sườn Rồng Xào Chua Ngọt thì sao?
- Sao ngươi không nói sớm chút chứ, giao dịch thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận