Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1954: Bộ lão bản đưa nữ nhi về thăm chúng ta rồi! (2)

Notice: Undefined offset: 153
- Được, thế này được.
Bộ Phương gật đầu.
- Đã thông qua ý kiến của ký chủ, bây giờ bắt đầu dựngTruyền Tống Môn giữa các tửu lâu...
Giọng nói nghiêm túc của hệ thống lại vang lên.
Khỏe miệng Bộ Phương cong lên.
Hắn nhìn sang chỗ khác thì gặp phải ánh mắt hiếu kỳ của Hi Hi.
Hắn xoa đầu Hi Hi, khỏe miệng Bộ Phương cong lên.
- Hi Hi, Bộ đạo sư đưa muội đến một nơi thú vị được không?
Bộ Phương nói.
Hi Hi hơi đơ ra rồi một giây sau nàng nhảy lên vui sướng.
- Một nơi thú vị? Tốt quá đi!
Hi Hi hưng phấn nói.
Sau đó Bộ Phương ngẩng đầu lên, đưa tay ra, chỉ ra phía trước.
- Muội biết sau cánh cửa đó là gì không?
Bộ Phương nói với Hi Hi.
Hi Hi ngơ ra, nhìn theo phía Bộ Phương chỉ, biểu cảm của nàng thể hiện sự khó tin.
- Đó, sao ở đó lại có một cánh cửa được!
Hi Hi tò mò hỏi.
Đã luyện tập trù nghệ trong phòng bếp lâu vậy rồi, Hi Hi biết rõ mọi ngóc ngách của tửu lâu.
Dù sao thì ngoài những lúc tập luyện trù nghệ, Hi Hi cũng sẽ đi dạo trong phòng bếp. Thế nhưng cô dám khẳng định rằng trong phòng bếp đáng lẽ ra không có cánh cửa này.
- Mở ra xem là biết rồi. Các trù sư học đồ khác của Bộ đạo sư đều ở sau cánh cửa này đấy.
Bộ Phương nói.
Ánh mắt của Hi Hi bỗng đầy vẻ phấn khích. Nàng chạy đến chỗ cánh cửa.
Đây là một cánh cửa bằng đồng, trên cửa không khắc hình gì phức tạp cả, chỉ có một cái chốt cửa thôi.
- Bộ đạo sư, mau đến đây đi.
Hi Hi nắm lấy chốt cửa, muốn mở ra nhưng lại hơi do dự. Nàng nhìn Bộ Phương một cái, vội vàng kêu Bộ Phương qua đó để cổ vũ cho nàng.
Bộ Phương đi đến. Một tiếng “cạch” vang lên, chốt cửa được vặn ra, cánh cửa phát ra tiếng “cạch” rồi từ từ mở ra.
Một luồng gió mát thổi qua.
Bộ Phương kéo tay Hi Hi, đi vào sau cánh cửa.
Cánh cửa này là Truyền Tống Môn do hệ thống dựng nên, chuyên phụ trách việc di chuyển của Bộ Phương từ tửu lâu đến Điền Nguyên Thiên Địa.
Xoạt xoạt xoạt…
Mọi thứ trước mắt đều trở nên rất rõ ràng, Hi Hi nắm tay Bộ Phương, hình như nàng có hơi sợ nên trốn ở phía sau.
Nhưng mà nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp của Điền Nguyên Thiên Địa đằng sau cánh cửa, nàng mở to mắt, “òa” lên một tiếng, đôi mắt sáng rực lên.
- Đẹp quá đi!
Hi Hi không nhịn được thốt lên.
Gió thổi, cỏ động, chú gà con chạy ra...
Tiểu Bát chạy ra từ trong bụi cỏ, tự dưng nó sựng lại, nghiêng đầu nhìn qua.
Chắc đó đã thấy Bộ Phương, cái nhìn này tự dưng làm Tiểu Bát sợ hãi vô cùng.
Nhớ lúc trước sau khi trù sư này tóc chuyển sang màu đỏ thì trở nên rất đáng sợ.
Tiểu Bát run rẩy, không nói gì, quay người chạy mất. Nó chui vào trong bụi cỏ, mất tăm luôn.
Bát Bảo Trư nhìn thấy Bộ Phương xong cũng vậy, vừa chạy vừa lăn đi rất xa...
- Bộ đạo sư, gà con và heo con hình như đều rất sợ người.
Hi Hi tò mò nói.
- Có lẽ là vì ta tuần tú.
Bộ Phương trả lời, mặt không biểu cảm, hắn nhìn Tiểu Bát và Bát Bảo Trư ở chỗ xa, mím miệng.
“Cạch” một cái, những tiếng mở cửa truyền đến.
Sự chú ý của Hi Hi lập tức tập trung vào đó, nàng quay ra nhìn xung quanh.
Trong Điền Nguyên Thiên Địa, gió tự dưng nổi lên.
Hương cỏ được gió thổi, lan ra trong không khí.
Cánh cửa đầu tiên mở ra, một bóng người yêu kiều đi ra, đằng sau còn cầm một chiếc thùng gỗ, dường như đã quen rồi.
Nhưng mà mở cửa ra xong, nàng nhìn thấy Bộ Phương và Hi Hi đang được Bộ Phương dắt tay, Cảnh Diên hơi đơ ra.
- Bộ chủ trù?
Bộ Phương chỉ gật đầu với Cảnh Diên.
- Hi Hi, đây là một trù sư học đồ khác của Bộ đạo sư.
Bộ Phương nói với Hi Hi.
Hi Hi nhìn Cảnh Diên, nàng có vẻ hơi ngại người lạ, sau đó nàng nắm lấy cánh tay Bộ Phương, gật đầu với Cảnh Diên.
Cảnh Diên hơi ngơ ngác nhưng sau đó, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.
“Cạch, cạch, cạch...”
Xung quanh lại có tiếng mở cửa.
Cảnh Diên và Hi Hi đều tò mò, nhìn qua phía đó.
Ở phía đó, có ba cánh cửa được mở ra. Bộ Phương nhìn ba cánh cửa đó, tâm trạng rất phấn khởi, bởi vì hắn biết ba cánh cửa đó đại diện cho ba tửu lâu của hắn.
Phương Phương Tiểu Điếm, Vân Lam Lâu, Thao Thiết Tửu Lâu, ba tửu lâu nằm ở Tiềm Long Đại Lục.
- Ôi, sao tự dưng quán ăn lại có thêm một cánh cửa thế này, cánh cửa này chất lượng kém quá... còn chẳng tốt bằng cửa nhà ta nữa.
Một giọng nói ôn hòa truyền đến. Sau đó, một người mở cửa ra, ngó đầu ra.
Đó là một dung nhan tuyệt mỹ, gương mặt trắng trẻo, nước da trắng bóc, tóc cũng làm như Bộ Phương, dùng dây nhung để buộc.
Nếu không phải do người này có yết hầu, nói giọng nam thì Hi Hi và Cảnh Diên thiếu chút nữa đã tưởng hắn ta là một nữ nhân rồi.
Tiêu Tiểu Long đi vào bên trong, một trận gió thổi nhẹ qua, tự dưng làm hắn ta phải nhắm đôi mắt mơ màng lại.
Đã lâu không gặp, Tiêu Tiểu Long cao hơn rất nhiều, hắn ta trở nên... xinh đẹp hơn, trở nên... nữ tính hơn.
Từ một tiểu nam sinh lúc trước, bây giờ hắn ta đã trưởng thành, trở thành một mỹ nam đẹp như hoa.
- CMN?
Đôi mắt mơ màng đó mở to ra, Tiêu Tiểu Long nhìn thấy Bộ Phương đang nắm tay Hi Hi đứng ở xa.
Cái nhìn này như nhìn thấu được cả ngàn năm vậy...
- Bộ, Bộ lão bản? MN? Ta bị hoa mắt rồi sao? Không phải người đến Tiên Trù Giới rồi sao? Còn nữa... tiểu cô nương này là ai? Mới bao lâu mà người đã sinh con rồi sao? MN! Thực sự là... đáng khâm phục, đáng khâm phục!
Tiêu Tiểu Long kinh ngạc vô cùng, đã lâu không gặp Bộ Phương, không ngờ vừa gặp Bộ Phương đã cho hắn ta một món quà lớn thế này!
Nghĩ ra gì đó, Tiêu Tiểu Long vội vàng quay người, hét lên nói với người phía sau cửa:
- Vũ Phù tỷ, mau đến đây, Bộ lão bản đưa nữ nhi của người ấy đến thăm chúng ta này!
Khỏe miệng Bộ Phương giật giật, trên trán có đầy những vệt đen, hận không thể đập chết tên này một cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận