Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1412: Sự oán hận của Đồng Nguyệt (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một quán ăn nhỏ rất đơn giản, một vài cái bàn, một vài cái ghế, không có những vật nào khác.
Nhưng chính quán ăn cực kỳ đơn giản này lại thu hút sự chú ý của vô số người.
- Có chút thú vị... Trực tiếp đặt cái nồi ở trên bàn sao? Làm sao ăn được?
Ánh mắt Mục Lưu Nhi ngưng tụ lại, trên mặt lộ rõ vẻ tò mò.
Nàng ta nhìn về phía một bàn của thực khách đang ăn lẩu.
Bàn đó có ba người, nồi đồng trên bàn dường như sáng lung linh, nước canh trong đó đang sôi trào, lăn tăn liên tục, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm.
Và xung quanh nồi đồng để một số những phần nguyên liệu chưa qua chế biến.
Món ăn như vậy có ngon không?
Mặc dù rất ngạc nhiên trước sự sáng tạo của lẩu nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta thực sự được nếm thử.
Mục Lưu Nhi nhìn đến mức sốt ruột, mắt đảo qua đảo lại, lập tức ngồi xuống bàn ba người kia, cười tít mắt, nói muốn thêm một cái.
Khi ba thực khách nhìn thấy y phục của Tiên Trù Các trên người Mục Lưu Nhi, sắc mặt của họ hơi thay đổi, tất nhiên không dám từ chối.
Chỉ cần thêm một cái bát và một đôi đũa.
Nhưng, sau khi ngồi chung một lúc, bọn họ phát hiện Mục Lưu Nhi không phải kiểu vênh váo và hung hăng như đại lão Tiên Trù Các, liền tăng thêm rất nhiều thiện cảm, họ nhao nhao lên kể cho nhau nghe bí quyết và phương pháp ăn lẩu.
- Trước hết, ngươi phải tự làm nước tương. Nước tương này có thể coi là... nó có thể thể hiện tài nấu nướng của ngươi.
Một trong những thực khách mở miệng nói.
Tất nhiên, những người xung quanh đều cười nhạo câu nói này.
Có người cho rằng nước lẩu có thể ngon như vậy là do cách chế biến nước lẩu và nguyên liệu.
Độ dày của các nguyên liệu được xử lý vừa phải, sau khi được nấu chín bằng súp nóng sẽ có hương vị hoàn hảo.
Đôi mắt của Mục Lưu Nhi sáng lên, sự tò mò trong lòng nàng ta đã bùng lên đến cực điểm.
Nàng ta tự qua lấy nước tương xong, sau đó liền trở về bàn, cầm đũa, nhúng vào nồi đồng đang sôi sùng sục.
Một miếng thịt tỏa ra hơi nóng và dầu ớt chảy trên đó xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là thịt rồng con, không ngờ lại được đón nhận nồng nhiệt như vậy.
Bị dính nước sốt, Mục Lưu Nhi lấy giấy lau miệng, rồi cho miếng thịt kia vào miệng.
- A?!
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Mục Lưu Nhi đột nhiên mở to.
Nó thật sự rất ngon!
Không có tài nấu nướng của đầu bếp, không qua chế biến... Vậy mà có thể ngon như vậy sao?!
Hèn gì mà nồi lẩu nóng thế này!
Vị cay trong khoang miệng ngay lập tức lan ra, trong nháy mắt bờ môi Mục Lưu Nhi đỏ bừng, nhưng càng ăn càng thấy thích thú.
Khi các thực khách nhìn thấy niềm vui ăn uống của Mục Lưu Nhi, khuôn mặt ai nấy cũng tràn đầy niềm vui.
Có thể giữ mối quan hệ tốt với Tiên Trù Các đại nhân thật đúng là không tệ chút nào.
Vì vậy, các thực khách bỗng nhiên vỗ mạnh vào bàn.
- Bộ lão bản, thêm ba phần thịt rồng con nữa đi!
Nhưng Bộ Phương đứng trước bếp lò, Long Cốt Thái Đao tung bay, không quay đầu nhìn lại nói:
- Thịt rồng con được giới hạn mỗi bàn chỉ có hai phần...
Các thực khách nhất thời cảm thấy xấu hổ và phải gọi các món khác.
Ăn các nguyên liệu cay và nóng rồi uống rượu lạnh.
Mục Lưu Nhi cuối cùng cũng biết tại sao món lẩu này lại được yêu thích đến vậy, cho dù nàng ta đã nếm qua tất cả các món ăn trên thế giới, nàng ta cũng không thể không bị hấp dẫn trước nồi lẩu này.
Đây chính là nét hấp dẫn riêng của món lẩu này mà các món ăn khác không có được.
Sau khi Đồng Nguyệt và hai vị cường giả Tiên Trù Các trở về Tiên Trù Các, bọn họ không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
Có lẽ bọn họ cảm thấy rất nhục nhã.
Nhưng món lẩu của Bộ Phương càng ngày càng nổi tiếng.
Khi Tiên Trù Các đóng cửa, Bộ Phương cũng lặng lẽ kết thúc công việc kinh doanh của mình ngày hôm nay.
Rất nhiều người nhận ra hành động này có nhiều sự kì quặc...
Bộ lão bản này, sợ rằng hắn sẽ thật sự gặp rắc rối với Tiên Trù Các.
- Món ăn ngày mai ở quầy đồ ăn chính là món Tôm Huyết Long cay. Mong mọi người ghé thăm.
Bộ Phương lấy khăn trắng lau sạch đôi bàn tay đang dính nước, liếc nhìn những thực khách xung quanh rồi nói.
Ngay sau khi lời này được nói ra, một số người đã phàn nàn.
- Bộ lão bản, tại sao chúng ta không tiếp tục làm lẩu, bọn ta rất muốn ăn lẩu...
- Món lẩu tuyệt vời biết bao nhiêu, một món ăn vô cùng thú vị.
- Cho ta một nồi lẩu, ta có thể ăn nó ba ngày ba đêm!
...
Thực khách xung quanh phàn nàn không hài lòng, càng có nhiều người hy vọng ngày mai Bộ Phương sẽ tiếp tục buôn bán món lẩu.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại lắc đầu.
Món lẩu…
Ha ha, sự tuyệt vời của quán ăn này không chỉ có mỗi món lẩu...
Tiếp theo là thời gian trình diễn kỹ thuật nấu nướng sự.
Tôm Huyết Long cay... So với món lẩu thì không kém chút nào!
Khi Minh Vương Nhĩ Ha nghe tin Bộ Phương sẽ nấu món Tôm Huyết Long cay vào ngày mai thì đôi mắt của hắn ta đã sớm sáng như sao trên bầu trời đêm.
Hôm nay hắn ta được nhìn thấy thủ đoạn ăn ké của Mục Lưu Nhi, bỗng nhiên bùng phát linh cảm, ngày mai hắn ta cũng sẽ tới đó ăn ké mới được.
Tại Tiên Trù Các, trên khuôn mặt chanh chua và xấu tính của Đồng Nguyệt đầy sự lạnh lùng và oán hận, nàng ta nóng lòng muốn xé nát Bộ Phương thành từng mảnh.
Trong đôi mắt tràn đầy sự thâm độc.
- Chỉ là một phàm nhân lấy đâu ra Địa Tiên Khôi... Chẳng lẽ Địa Tiên Khôi của Đồng Trình thiếu gia cũng là bị tên người phàm kia đập nát sao?! Dù có hay không thì... Đồng Trình thiếu gia đều sẽ dạy cho ngươi cách làm người!
Nghĩ đến cảnh bản thân bị lột trần, toàn thân Đồng Nguyệt đều run lên.
Là người Đồng gia, khi nào phải chịu sự sỉ nhục như vậy chứ?
Trong tay nàng ta cầm một chiếc ngọc phù, móng tay như bị kẹp vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, ngọc phù lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Vẻ mặt Đồng Nguyệt bỗng nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng ta nâng miếng ngọc phù lên nhận được tin tức, trong mắt đột nhiên hiện lên một sự điên cuồng.
- Tên phàm nhân chết tiệt! Ngày mai... Ngươi sẽ chết chắc! Đến lúc đó, trong đại lao của Đồng gia, lão nương nhất định phải lột hết da thịt trên người ngươi! Như vậy mới có thể giải trừ mối hận của lão nương! Rửa sạch mối thù bị lột sạch quần áo của lão nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận