Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1996: Trận đấu cá nhân, Bộ Phương dẫn đầu (2)

Notice: Undefined offset: 190
- Cuối cùng cũng dám đến rồi… lão tử phải tốn một số tiền lớn mới đổi được đối thủ với ngươi đó!
Tam Trụ nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười độc ác.
Ma Viên thống lĩnh liếc mắt nhìn Tam Trụ một cái, tuy rằng loại hành vi này bị cấm, nhưng đám người Ma Viên thống lĩnh cũng lười đi điều tra.
Dù sao thì trận đấu này cũng tàn khốc như vậy.
Càng đi về sau, càng tàn khốc!
Răng rắc răng rắc…
Trong ánh mắt của Tam Trụ phiếm ra vẻ kích động, cơ vai rộng rãi mạnh mẽ giật lên, hơi thở trên người cũng bùng phát ầm ầm.
Khí huyết của hắn ta nổ tung như rồng, giống như một chiếc lò lửa đang thiêu đốt rừng rực.
- Chuẩn bị nhận lấy cái chết đi! Tên đồng đội kia của ngươi… cũng rất là thảm hại đó ha.
Tam Trụ nói.
Sau đó, hắn ta cười to ra tiếng, trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ hung ác.
Tiên Trù Giới.
Nghe thấy lời nói của Tam Trụ, tất cả mọi người đều lòng đầy căm phẫn, vô cùng tức giận.
- Đại Ma Vương! Đập chết hắn ta đi!
- Quá ngạo mạn rồi! Thật sự ức hiếp Tiên Trù Giới bọn ta không có người sao?!
- Thật là khó chịu… lão tử hận không thể tự mình ra sân luôn!

Cường giả của Tiên Trù Giới đều là siết chặt nắm tay, hận không thể tự mình ra sân giết chết tên Kim Cương Tam Trụ kia!
Cường giả của Kim Cương Giới quá ngông cuồng rồi!
Mà Kim Cương Giới thì lại là một tình cảnh khác.
- Đập chết bọn chúng! Đám rác rưởi Tiên Trù Giới! Tam lưu tiểu thế giới giống như bò sát vậy!
- Dùng cơ ngực lớn kẹp chết cái tên mặt trắng này đi! Đánh chết hắn ta, Tam Trụ!
- Kim Cương Giới ta… vô địch!
Cường giả của Kim Cương Giới đều nhao nhao gào thét, vô cùng hưng phấn, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào quầng sáng mà rít gào không ngừng.

Mùi thuốc súng tràn ngập ra trong nháy mắt, xuyên qua quầng sáng mà truyền đến hai giới.
Mà giờ khắc này, rất nhiều người cũng đều chú ý đến trận đấu này.
Khán giả vây xung quanh lôi đài số ba cũng nhiều hơn các lôi đài khác không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí người xem ở lôi đài khác cũng chạy tới lôi đài số ba.
Cường giả Thâm Uyên khoác hắc bào nhìn chòng chọc vào Bộ Phương.
Ở một bên của lôi đài.
Mấy vị cường giả mang sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trên cơ thể tràn ngập khí tử vong cũng nhìn chằm chằm lên trên lôi đài.
Đây là cường giả của Du Hồn Giới.
Đám cường giả của Dực Nhân Cốc đeo mặt nạ trắng tinh, mặc kính bào màu trắng, hai cái cánh phía sau lưng thu lại, có vẻ vô cùng thánh khiết, bọn họ cũng nhìn về phía lôi đài.
Các tiểu đội cường giả của Địa Ngục cũng giương mắt nhìn lôi đài không chớp mắt.
Các hòa thượng của Tây Kinh tiểu phật giới, trong tay cũng cầm một bát Xuyến Xuyến Hương đang chóp chép ăn ngon lành.
Ma Viên thống lĩnh liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, rồi lại nhìn Kim Cương Tam Trụ, miệng hắn hơi hé ra.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Trận đấu Minh Khư Thiên Đạo Chiến, không màng sinh tử…
- Thi đấu cá nhân, bây giờ bắt đầu.
Lời nói của Ma Viên thống lĩnh rơi xuống.
Sau đó, cơ thể hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo lưu quang rồi chợt phụt ra, giống như thuấn di mà biến mất ở chính giữa lôi đài.
Nhường lôi đài lại cho Bộ Phương và Kim Cương Tam Trụ!
- Bắt đầu rồi…
Tâm thần của mọi người đều rét lạnh, ánh mắt bọn họ đột nhiên nhíu lại.
Tên đầu bếp sáng tạo ra kỳ tích của Tiên Trù Giới kia, liệu trong trận thi đấu cá nhân lần này, đối mặt với cường giả nhất lưu tiểu thế giới còn có thể tạo ra kỳ tích nữa không?
Tuy rằng đối thủ của hắn cũng là Bán Thánh, nhưng dù sao thì cũng là Bán Thánh của Kim Cương Giới.
Bán Thánh của Kim Cương Giới còn có thể tiêu diệt cả ba vị Bán Thánh của Hắc Phong đại lục đó…
Đây là sự chênh lệch của thực lực cứng cáp!
- Thiết quyền của lão tử đã không đợi được nữa rồi!!
Rầm!!
Ngay trong khoảnh khắc Ma Viên thống lĩnh biến mất.
Hơi thở của Tam Trụ đột nhiên biến đổi.
Trên cơ thể hắn ta có quang hoa màu vàng lưu chuyển trong nháy mắt!
Mặt đất mở tung ra.
Cơ thể của Kim Cương Tam Trụ giống như một đạo lưu quang nhằm về phía Bộ Phương.
Hắn ta giơ nắm tay ra, phía trên đó có năng lượng khủng bố đang lưu chuyển.
Mỗi một sợi năng lượng màu vàng kia đều nặng tựa ngàn cân, giống như muốn đè ép cả hư không vậy.
- Chết đi!!
Đánh một quyền xuống.
Cả hư không đều tựa như muốn sụp đổ.
Nhấc lên một trận cuồng phong.
Cơ thể cao lớn hai mét rưỡi đánh về phía Bộ Phương, lực áp bách mang đến vô cùng lớn.
Trong đám người.
Mặc Yên và Phương Ngọc đỡ lấy Chu Ngạn với hơi thở yếu ớt, sắc mặt hai người trắng bệch mà nhìn chằm chằm lên lôi đài.
Cường giả của Kim Cương Giới, thật sự… quá mạnh mẽ!
Lúc trước, Chu Ngạn… cũng bị đánh cho tàn phế như vậy đấy.
Đại Ma Vương… có thể chống đỡ được sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngừng cả hô hấp mà gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên lôi đài.
Rầm!!!
Tiếng nổ vang bùng lên.
Một cỗ sóng khí tựa như gợn sóng mà khuếch tán ra, dâng lên từng đợt cuồng phong!
Tiếng rít gào bên trên lôi đài im bặt lại.
Ánh mắt mọi người đều co rụt, ai nấy cũng có hơi không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trên lôi đài.
Nơi đó, một quyền của Kim Cương Tam Trụ… bị chặn lại.
Tay áo choàng lông vũ trên người Bộ Phương bay phất phới…
Tiếng rầm rầm vang lên.
Mà cánh tay được quấn quanh bởi băng vải kia của Bộ Phương lại chậm rãi nâng lên, bàn tay cầm lấy nắm tay thật lớn tựa như búa tạ của Kim Cương Tam Trụ, khiến cho hắn ta không mảy may tiến thêm một bước nào nữa.
Kim Cương Tam Trụ hít sâu một hơi, ánh mắt hắn ta dường như có hơi không thể tin được.
- Ngươi…
Nhưng mà, lời nói còn chưa thoát ra thì đã bị Bộ Phương cắt ngang.
- Người bóp nát xương cốt toàn thân Chu Ngạn… là ngươi sao?
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà hỏi.
Hả?
Kim Cương Tam Trụ ngẩn ra.
- Không phải lão tử! Nhưng… lão tử chuẩn bị bóp nát xương cốt của ngươi giống y như vậy! Đánh người thành chó chết!
- Cái mặt than này của ngươi… thật sự làm cho lão tử cảm thấy phẫn nộ!
Khóe miệng của Bộ Phương hơi co rút. Mặt than đắc tội ngươi à?!
- Ồ, nhận nhầm người rồi, nhưng mà… các ngươi cũng đều là đám ngực to não tàn giống nhau cả.
Lời nói rơi xuống.
Hơi thở trên người Bộ Phương đột nhiên tăng vọt, thần niệm khuếch tán ầm ầm ra ngoài, đánh mạnh lên trên người Kim Cương Tam Trụ.
Đồng tử của Kim Cương Tam Trụ cũng đột nhiên trừng lớn, phát ra một tiếng rít gào!
- Đó là cơ ngực của lão tử! Chết đi!!
Kim mang chợt nổ tung.
Hơi thở của Kim Cương Tam Trụ lần lượt dâng lên! Giống như cuồng ma lâm thế! Khí huyết tận trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận