Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2206: Phục sinh Thiên Tàng? Mơ đi! (2)

Notice: Undefined offset: 265
Oanh!
Tinh thần hải của Bộ Phương đột nhiên sôi trào.
Một khắc sau.
Hư ảnh thần niệm mở mắt ra lần nữa.
Bộ Phương cũng ngồi xếp bằng trước mặt Minh Vương Thiên Tàng.
- Không cần nói chuyện, bắt đầu cảm nhận những sự thay đổi bên trong… Tiếp theo không thể để xảy ra sai sót...
- Việc tiếp theo chúng ta phải làm… Là Mông Tế Luân Hồi
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Ánh mắt Minh Vương Thiên Tàng đột nhiên ngưng lại, nghiêm nghị gật đầu.
Hé miệng, phát ra một tiếng ợ hơi.
Ông……
Ánh sáng màu vàng rực rỡ đột nhiên bộc phát trên cơ thể Minh Vương Thiên Tàng.
“Thời gian”, “giam cầm”, cộng thêm cánh Sen Vong Tình bạo phát cùng một lúc…
Minh Vương Thiên Tàng đột nhiên cảm giác linh hồn của bản thân lơ lửng bay lên.
Trên thân thể nở rộ quầng sáng màu vàng óng sáng chói.
Một vầng sáng xuất hiện trên đỉnh đầu, quấn thành từng vòng rủ xuống, bao quanh thân thể của hắn ta.
Giống như một cái lồng vây khốn hắn ta.
Bộ Phương nhắm mắt lại, giơ tay lên, lòng bàn tay buông thõng bên vòng hào quang.
Ông !
Chớp mắt một cái.
Bộ Phương có cảm giác bản thân như tiến vào một không gian huyền ảo.
Thiên địa đều đang xoay tròn.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Bộ Phương xoay người nhìn về bóng dáng phách tuyệt thiên hạ phía xa kia, ánh mặt đột nhiên ngưng tụ.
Hình bóng đó chính là Minh Vương Thiên Tàng, nhưng Minh Vương Thiên Trang lúc này không phải là một thân hình khôi lỗi.
Ầm ầm !
Thiên Khung Chi Thượng có tầng tầng ánh sáng màu xám đang dâng trào, giống như một mảnh hỗn độn.
Cả Bộ Phương và Minh Vương Thiên Tàng đều ngẩng đầu nhìn về hướng Thiên Khung.
Ngày này… Tựa hồ có chút khác biệt.
Minh Vương Thiên Tàng nhìn thấy, trong ánh mắt không buồn cũng không vui.
Hắn ta thở nhẹ ra một hơi, tựa hồ như đang nói chuyện với Bộ Phương.
- Ngày này... Chính là Luân Hồi.

Ầm ầm!
Trong Hắc Điện đột nhiên bùng nổ ra quang hoa huyền ảo.
Minh Vương Nhĩ Ha bò lên từ mặt đất, trong đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.
Loại quang hoa này và vòng xoáy đột phá của hoàn toàn khác biệt, không hề nghi ngờ, đây không phải động tĩnh do Cẩu Gia làm ra.
Nếu đã không phải Cẩu Gia, vậy chỉ có duy nhất một khả năng là Bộ Phương đang hồi sinh Minh Vương Thiên Tàng.
- Không thể để bọn họ phá tan hy vọng phục sinh của cha ta!
Minh Vương Giáp trên thân thể của Minh Vương Nhĩ Ha bị lõm xuống, đó là chỗ bị Đại Chùy đánh trúng.
Thực lực của Địa Minh Khôi kia... Khá mạnh!
Rầm rầm!
Đạn pháo đáng sợ từ phía xa không ngừng bắn tới, dường như muốn quét sạch thiên địa.
Là pháo đạn Bạo Liệt Ngưu Hoàn của Tiểu Hồ.
Nhưng những quả đạn pháo lúc này lại tấn công ngược lại bọn họ…
Rõ ràng là vũ khí của bọn họ, nhưng lại trở thành thủ đoạn đối phó bọn họ!
Đại chùy kia… quá kỳ dị!
Sắc mặt Băng Thánh lãnh đạm, thân thể nàng ta bay lên.
Giơ tay lên.
Từ dưới chân đột ngột có gió bão bắt đầu lan rộng, không ngừng phóng lên đầy trời…
Phốc phốc…
Thế nhưng nàng ta vừa mới bắt đầu vận dụng loại sức mạnh cường đại này, toàn thân bỗng nhiên đau đớn như bị kim châm, trong miệng ho ra máu.
Nhuộm đỏ băng tinh!
Băng Thánh với tư cách là chủ nhân cấm địa của Thần Tuyệt Sơn, cũng phải chịu chịu đựng chế tài của Pháp Tắc Chi Lực.
Ông…
Tường băng cuối cùng cũng được kiến tạo lên.
Ngăn trước pháo đạn.
Ông!
Pháo đạn hung hăng nện lên tường băng, nhất thời bạo phát một cách khủng bố, hỏa quang ngút trời, thiêu rụi thiên địa.
Toàn bộ Địa Ngục vào thời khắc này đều sáng rực lên!
Ở phía xa.
Hoàng Tuyền Đại Thánh xoay người đứng lên, đá vụn rầm rầm lăn xuống.
Hắn nhìn thấy Thiên Khung rực sáng.
Lấy ra Thanh Ngọc Đàn, lại uống một ngụm rượu…
Sau khi uống rượu xong, đưa ngón trỏ và ngón cái vào miệng huýt một tiếng sáo.
Phảng phất có tiếng long ngâm hô ứng hắn.
Rầm rầm!
Một lúc sau ở chân trời xa xôi, một đầu Huyết Chúc Long giương cánh bay tới.
Rất nhanh đã rơi xuống trước mặt Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Hoàng Tuyền Đại Thánh xoay người đứng dậy, dưới sự trị liệu của rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cực phẩm, vết thương khỏi hẳn.
Bước lên lưng Huyết Chúc Long, nhẹ nhàng vỗ đầu rồng, trực tiếp chỉ hướng Hắc Điện.
Đôi mắt Huyết Chúc Long ngưng tụ, vỗ cánh, nhất thời trùng thiên, bay về phía Hắc Điện…

Xuy xuy xuy…
Xoạt xoạt xoạt…
Âm thanh rạn nứt vang lên.
Bức tường băng dày đã đầy vết nứt.
Pháo đạn công kích vô cùng đáng sợ, tạo ra một vết lõm khổng lồ phía bên kia tường băng…
Nhưng mà cuối cùng vẫn bị ngăn lại.
Thân thể Băng Thánh lảo đảo, trong mũi và miệng đều ho ra máu.
Nàng ta cũng như vậy, không muốn có người ngăn cản Minh Vương Thiên Tàng hồi sinh.
Tiểu Hồ co lại trong vòng tay của Tiểu U, thân thể đầy đặn như bị bóp thành một đoàn.
Nó mở miệng trừng mắt, tựa hồ đang băn khoăn về đạn pháo bay ngược lại.
Rõ ràng là món đồ chơi nó nhổ ra, tại sao lại có thể tự quay về rồi?
- Chặn… chặn rồi?
Minh Vương Nhĩ Ha thở hắt ra một hơi.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt nheo lại.
Tiểu U ngồi trên thuyền U Minh, ánh mắt ngưng tụ lại.
Sau bức tường có một bóng người mơ hồ hiện ra.
Hình bóng ấy lung lay đại chùy, đập mạnh xuống tường băng.
Ông!
Tường băng hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà sao có thể chặn lại tác động của đại chùy kia, trực tiếp rạn nứt hoàn toàn, băng vỡ vụn ra…
Rầm rầm mảnh vỡ băng tinh đầy đất!
Ông…
Bóng dáng yêu kiều của Địa Minh Khôi hiện ra trước mặt họ.
Cộc cộc cộc…
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Minh Khôi lão tổ còng lưng xuất hiện.
Ánh mắt đục ngầu của hắn nhìn Hắc Điện kia, bên trong Hắc Điện có hai nơi kỳ dị.
Một chỗ… là xoáy nước quen thuộc.
Một chỗ khác… lại có quang hoa huyền ảo bắn ra.
- Các ngươi muốn làm gì Thiên Minh Khôi của lão phu? Tự ý sửa đổi một tác phẩm hoàn mỹ như vậy… phải chịu trừng phạt!
Minh Khôi lão tổ khàn giọng nói.
Về sau, hắn cong ngón tay búng ra.
Đột nhiên.
Một con côn trùng kim loại cực nhỏ bắn ra, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Hắc Điện.
Đột nhiên phòng ngự của Minh Vương Nhĩ Ha, Băng Thánh và Tiểu U đều bị phá vỡ.
Ông…
Con côn trùng kim loại kia xông vào Hắc Điện, trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Minh Khôi và Bộ Phương ngồi xếp bằng trên mặt đất, vòng tròn màu vàng kim toát lên vẻ huyền ảo vô tận.
Bỗng nhiên.
Một tay lớn vỗ xuống quạt hương bồ.
Ba một tiếng.
Con côn trùng kim loại kia đột nhiên bị đập xuống mặt đất, mặt đất lõm xuống, có dấu bàn tay hiện lên, vết nứt không ngừng lan tràn ra.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch nhấp nháy, tay giơ lên gãi cái đầu tròn vo.
Mà bên ngoài.
Những gì con côn trùng kim loại chứng kiến đều phản chiếu ngay lập tức trong mắt của Minh Khôi lão tổ.
Ánh mắt của hắn lập tức trở lên lạnh lùng vạn phần…
- Người thừa kế của người kia? Muốn hồi sinh Thiên Tàng? Mơ đi!
Ông…
Một âm thanh điếc tai nhức óc nổ lên.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Minh Khôi lão tổ di chuyển.
Thân ảnh nhất thời xoẹt qua vạn thiên tàn ảnh, giống như một vệt sáng tới trong nháy mắt, một luồng khi tức vô cùng khủng bố và uy áp lan tràn ra, muốn xâm nhập vào bên trong Hắc Điện.
Hắn tự tin, ở đây… Không ai cản nổi hắn!
Lòng bàn tay khô héo nhấc lên tràn đầy năng lượng đáng sợ.
Muốn một chưởng phá hủy hết tất cả.
Đột nhiên!
Đôi mắt của Minh Khôi lão tổ nheo lại.
Một bàn tay trắng nõn xuất hiện, bắt lấy bàn tay khô héo của hắn
.
Khí tức âm u màu xanh lục trên bàn tay bé nhỏ kia…
Chậm rãi phun trào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận