Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2848: Lựa chọn của Bộ Phương (2)

Notice: Undefined offset: 195
Bây giờ, cường độ linh khí của tất cả các tầng trong Tiên Trù Giới đều là như nhau.
Tuy nhiên, nếu so mức độ phồn vinh thì tầng thứ tư vẫn là phồn vinh nhất.
Không có gì khác, đơn giản chỉ vì phủ Giới Vương được thiết lập ở tầng thứ tứ.
Hạ Thiên đã tìm thấy Mộc Hồng Tử từ lâu, khi tìm thấy con quỷ đã chết này, Hạ Thiên trực tiếp vung tay áo lên rồi đại chiến với tên này ba trăm hiệp.
Bây giờ, Địch Thái Giới Chủ đã hóa thân thành Thiên Đạo của Tiên Trù Giới.
Chuyện này đối với hắn ta mà nói thì vừa là chuyện tốt lại vừa là chuyện xấu.
Rất khó để nâng cao tu vi của hắn ta, đây chính là chuyện xấu.
Chuyện tốt chính là từ đó hắn ta trở nên bất tử bất diệt, trừ khi Tiên Trù Giới bị phá hủy và biến mất.
Nếu không, Địch Thái Giới Chủ hắn ta chắc chắn là người sống lâu nhất.
Thậm chí còn lâu hơn cả Thần Hoàng.
Khi biết rằng Bộ Phương đã trở về.
Ở tầng một của Tiên Trù Giới, nhiều người quen cũ cũng lần lượt muốn đến gặp Bộ Phương.
Tuy nhiên, bọn họ lại không nhìn thấy hắn.
Tưởng chừng vài ngày nữa bọn họ sẽ có thể nhìn thấy thế nhưng bọn họ đã chờ đợi rất lâu rồi.
...
Tiên Trù Giới có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Đây là điều được thiết lập đặc biệt bởi Mộc Hồng Tử.
Với sức mạnh của mình, việc thiết lập khí hậu chỉ đơn giản dễ như trở bàn tay.
Bộ Phương ngồi trước nhà lá.
Chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa dường như đang bàng hoàng lại cũng giống như đang suy nghĩ.
Mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Nước mưa liên tục từ trên trời rơi xuống, xối thẳng vào người Bộ Phương.
Tuy nhiên, Bộ Phương vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
Màn mưa hợp lại giống như rèm châu, phản chiếu dưới đáy mắt Bộ Phương như thể thu thật sâu vào trong lòng hắn.
Xuân đi, hạ tới.
Trong cái nắng như thiêu đốt của mặt trời
Sợi tóc của Bộ Phương trở nên khô khốc.
Bờ môi hắn cũng bị khô và nứt nẻ ra...
Hạ đi, thu đến.
Gió thu lành lạnh, không ít lá rụng rơi trên căn nhà lá phía sau lưng Bộ Phương, những chiếc lá rụng đó dường như đã khô héo, không ngừng tung bay.
Bộ Phương ngồi im không nhúc nhích trên ghế.
Lá rụng chất chồng thành nhiều lớp.
Mùa thu qua đi, mùa đông tới.
Bộ Phương không nhúc nhích, trên người bị tuyết đọng chất chồng lên, hoàn toàn bị tuyết trắng mênh mang bao phủ, thậm chí không thể nhìn thấy hắn.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
Không có người nào quấy rầy hắn, cũng không có người nào đánh thức hắn.
Thỉnh thoảng, Mộc Hồng Tử sẽ đến.
Ôm theo Tiểu Hồ và Tiểu Bì, hắn ta cũng không có việc gì đi xung quanh cơ thể Bộ Phương vài vòng rồi lại rời đi.
Mộc Hồng Tử cũng không biết Bộ Phương đang nghĩ gì hay đang tự hỏi điều gì.
Xuân, hạ, thu, đông, không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng.
Khi tuyết trắng mênh mông lại rơi xuống một lần nữa.
Bộ Phương cử động.
Ngón tay di chuyển khó khăn, rũ bỏ lớp tuyết động trên người hắn.
Bộ Phương mở mắt ra.
Giơ tay lên, tuyết rơi xuống,
Bộ Phương đứng dậy, soạt một tiếng, lá rụng còn tuyết rơi đầy mặt đất.
Bộ Phương đưa tay ra sờ vào mặt chính mình, bây giờ khuôn mặt hắn đầy ria mép dài.
Hắn ngồi lần này cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi.
- Mùa hạ mùa hạ, trôi qua lặng lẽ (*)... Mẹ kiếp!
Mộc Hồng Tử khẽ ngâm nga một bài hát, hắn ta mặc chiếc áo khoác lông chồn, đi đến tầng cao nhất của Tiên Thụ rồi thấy Bộ Phương đang đứng dậy.
Đột nhiên hắn ta giật mình, trực tiếp phá vỡ âm thanh.
- Tiểu tử ngươi thật sự đã cử động? Mẹ nó, ta còn tưởng rằng ngươi muốn hoá thành Hòn Vọng Phu, nhoáng cái đã ba ngàn năm!
Mộc Hồng Tử một tay chống nạnh, một tay vỗ ngực mình rồi thuận tiện cho Bộ Phương một cái liếc mắt.
Phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ này, ngược lại trông có vẻ hơi phong tình vạn chủng (*).
Bộ Phương giơ tay lên, thần lực lưu chuyển.
Cả người cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Đột nhiên.
Ria mép mất đi, vết bẩn trên người cũng lần lượt biến mất, tước vũ bào xoay tròn, tinh thần tràn đầy hưng phấn.
Tuy nhiên, nhìn kỹ thì có vẻ như thân hình của Bộ Phương có phần... Không giống bình thường.
Đó là một sự thay đổi khôn lường, một sự thay đổi về khí chất.
Đôi mắt của Bộ Phương trở nên có chút thâm thuý.
Sau khi nhìn về phía Mộc Hồng Tử, khóe miệng hắn khẽ giật một cái
- Có gì ăn không, ta đói.
Bộ Phương nói.
Môc Hồng Tử trợn tròn mắt một cái:
- Đi đi đi, ta sẽ để những nhóm Tiên Trù do ta bồi dưỡng làm một bữa cơm thật ngon cho ngươi, đảm bảo ngươi ăn sẽ vừa lòng thoả ý.
Bộ Phương thức tỉnh.
Tin tức được truyền ra.
Khiến tâm trí không ít người vô cùng chấn động.
Rất nhiều người quen đều tìm tới.
Địch Thái Giới Chủ, Hạ Thiên, Minh Vương Thiên Tàng, Hắc Long Vương và nhiều người khác, bằng hữu Minh Khư, tất cả đều tìm đến.
Mà Mộc Hồng Tử cũng đã sắp xếp cho Bộ Phương.
Tinh thần của các nhóm đầu bếp của Tiên Trù Giới vô cùng phấn chấn, sẵn sàng thi triển trù nghệ.
Đó là một hoạt động do Giới Vương đại nhân tổ chức.
Nếu bọn họ có thể được Giới Vương đánh giá cao thì những chỗ tốt kia đều hưởng không hết!
Tầng thứ tư của Tiên Trù Giới.
Bên trong Tiên Thành.
Trên quảng trường Nặc Đại.
Rất đông Tiên Trù, tất cả đều đã sẵn sàng xuất phát.
Theo lệnh của Mộc Hồng từ, bọn họ lần lượt bắt đầu nấu nướng.
Tiên Hoả ngang dọc, nhiệt khí bốc lên thành từng làn, mùi thơm nức mũi…
Mỗi một vị Tiên Trù, hết người này đến người khác đều thể hiện thủ đoạn của riêng mình, nỗ lực nấu nướng.
Bộ Phương ngồi ở trên băng ghế giám khảo, nét mặt không hề thay đổi, hắn chỉ nhìn vào màn hình trận đấu náo nhiệt này với vẻ hơi xúc động.
Rất nhanh.
Cuối cùng, một Tiên Trù đã hoàn thành món ăn đầu tiên, bắt đầu bưng món ăn đi tới.
Mộc Hồng Tử đẩy món ăn sang cho Bộ Phương.
- Đến nếm thử một chút đi.
Mộc Hồng Tử nói.
Hắn ta có chút mong chờ nhìn Bộ Phương, không biết Bộ Phương đã tìm lại được vị giác, khứu giác, xúc giác và tinh thần lực lực của mình hay chưa.
Bộ Phương nhìn món ăn đang nóng hôi hổi như thể đang được chiếu sáng.
Hắn cầm muỗng lên rồi nhẹ nhàng múc một thìa.
Nước canh của món ăn chảy xuôi từ cái muỗng xuống, vô cùng trơn nhẵn, nhiệt khí phun trào ra phả thẳng lên mặt.
Bộ Phương hít một hơi thật sâu.
Hắn cầm lấy cái muỗng rồi nuốt các món trên cái muỗng vào trong bụng.
Ngay sau đó, Bộ Phương hơi nhíu mày lại.
(*) Lời bài hát Hồi ức màu hồng.
(*): Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận