Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1200: Món này… tôi ăn một mình (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đây là mùi gì vậy ... sao có thể thơm như vậy chứ?
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn thấy Mạc Thiên Cơ liền lắc lắc đầu, nói:
- Lão Mạc, ngươi tới rồi à. Sáng nay bổn vương vừa mang một loại nguyên liệu nấu ăn mới đến cho Bộ lão bản. Bộ lão bản nói muốn nghiên cứu món ăn mới. Vì thế nên hắn đang để cho chúng ta phải chờ ở đây này.
Mấy ngày nay Mạc Thiên Cơ liên tục chạy tới quán ăn, Minh Vương Nhĩ Ha và hắn ta vậy mà trở nên thân quen hơn rồi.
Đương nhiên, Mạc Thiên Cơ vẫn có chút ghét Minh Vương Nhĩ Ha, dù sao tên này đã tự tay lột hết quần áo hắn ta. Loại thù hận sâu nặng này không thể hóa giải chỉ bằng mấy ngày tán gẫu.
Nhưng đối với món mới của Bộ Phương, Mạc Thiên Cơ cũng có chút kỳ vọng. Mắt hắn ta sáng ngời, kéo ghế dựa rồi ngồi vào bàn liếc mắt nhìn mọi người một cái, háo hức chờ đợi món mới của Bộ Phương.
Mùi thịt trong không khí càng nồng nặc làm cho mọi người bất giác nheo mắt lại.
...
Trong nhà bếp.
Mùi thịt thơm nồng đến mức gần như biến thành thực chất.
Trong nồi Huyền Vũ, màu sắc của thịt rồng trở nên rất lộng lẫy, giống như từng tia sáng chiếu lên bầu trời, năng lượng dao động rất dữ dội.
Bộ Phương nheo mắt, tinh thần lực cuồn cuộn dâng trào, bao phủ bề mặt thịt kia như xúc tu.
Hắn lật mặt thịt lên, lật mặt đã chiên xong lên. Màu sắc trên mặt này là một màu đỏ đậm, trên đó có một loạt các hoa văn lưới giao nhau dày đặc bao phủ.
Trên miếng thịt vẫn còn dầu sôi, mùi thơm từ trong đó bốc lên nghi ngút.
Làm theo các bước lúc nãy và chiên mặt còn lại.
Bộ Phương liếc nhìn thoáng qua mặt bên của thịt rồng. Mặt bên có màu hồng phấn nồng đậm, chứng tỏ thịt lúc này chỉ mới nấu chín khoảng năm phần, còn thiếu một chút mới đạt đến thịt chín bảy phần mà Bộ Phương cần.
Theo thời gian dần trôi, dầu trên miếng thịt rồng bắn ra tung toé và khi nhìn mặt bên, màu sắc của miếng thịt rồng cũng chỉ còn hơi hồng mờ.
Khóe miệng Bộ Phượng giật một cái. Hắn nắm lấy hông nồi, vung tay một cái. Đột nhiên miếng thịt trong nồi Huyền Vũ bay lên.
Miếng thịt ở không trung xoay ngược lại.
Dầu màu da cam bốc lên trên thịt rồng, bắn văng ra khắp nơi.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, miếng thịt kia tản ra màu sắc rực rỡ, như thể là... đang phát sáng vậy!
Hắn cầm trên tay chiếc đĩa sứ trắng xanh hình tròn lớn đã chuẩn bị sẵn.
Lạch cạch một tiếng, miếng thịt đột ngột rơi vào chiếc đĩa sứ.
Thịt rồng rơi vào trên đĩa sứ còn hơi nhảy lên một chút, thịt rung rung lên làm Bộ Phương vừa nhìn đã thèm ăn không kiềm chế được.
Xùy xùy xùy!
Nhanh chóng đảo nồi xào.
Đổ đồ ăn đã xào xong lên mặt khác của đĩa sứ khiến tổng thể món ăn trở nên hoàn hảo hơn.
Dùng lồng che món ăn lại, mùi thơm lập tức bị che lại.
Bộ Phương yêu cầu hệ thống đưa một bộ dao nĩa. Hắn đặt dao và nĩa vào đĩa sứ, sau đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bộ Phương cởi bỏ chiếc áo choàng lông chim trên người. Hắn nhếch khóe miệng một cái, nở một nụ cười mãn nguyện rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Khi ra đến cửa, Tiểu Bạch đã đứng đó. Bộ Phương đưa tay lên vỗ về cái bụng tròn trịa của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch sờ đầu.
Trong quán ăn, tất cả mọi người đều đã rất mong đợi, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía phòng bếp.
Cẩu gia ăn xong thịt rồng xào chua ngọt, hiếm khi không quay lại dưới gốc cây Ngộ Đạo mà nằm sấp ngủ.
Ngược lại, Cẩu gia đặt móng vuốt trên bàn ăn như mọi người, đang rất mong chờ.
Là do mùi thịt trong không khí làm cho Cẩu gia thật sự rất thèm ăn.
Tiểu Hoa, Tiểu U, Tiểu Cáp, và Sở Trường Sinh đang mặc áo của người phục vụ, cộng thêm một vị Thiên Cơ Thánh Sư vô giúp vui, một nhóm người ngồi quanh bàn, tất cả mọi người đều rất mong đợi.
Bỗng nhiên.
Bọn họ kích động một chút.
Bởi vì trong tầm mắt của họ xuất hiện một bóng dáng thon cao chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp.
Bộ Phương vừa dùng một tay cầm chiếc đĩa sứ đựng đồ ăn vừa bước ra khỏi bếp.
Vừa bước ra ngoài, hắn sửng sốt một chút.
Bởi vì hắn nhận ra có vài ánh mắt rào rạt đổ dồn về phía người hắn.
Bộ Phương đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu ...
Hắn nhướng mày, rồi bước đến trước bàn ăn.
Bộ Phương đặt đồ ăn xuống, một tay ấn nắp lồng, tay kia kéo ghế ngồi xuống.
Ánh mắt mọi người tập trung, tiếng nuốt nước miếng ừng ực vang lên không dứt.
Họ đột nhiên có chút phấn khích ...
Món ăn thơm phức do Bộ Phương chế biến... cuối cùng sắp xuất hiện rồi sao?
Thực sự rất đáng chờ mong!
Cẩu gia cũng nheo mắt và lè lưỡi.
Tuy nhiên, Bộ Phương không nhấc nắp lồng, thay vào đó hắn lấy ra một ly rượu thủy tinh và đổ vào một ly rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo có mùi rượu tỏa ra xung quanh.
Rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo số lượng có hạn, Bộ Phương chỉ bán ra rất ít, uống cũng rất tiết kiệm.
Nhưng hôm nay hắn phải uống rượu để ăn kèm với món ăn này.
Ăn Tiên Long Bài mà không uống rượu thì có khác gì ăn cá mặn không cơ chứ?
Bộ Phương mở nắp lồng đồ ăn trước con mắt chờ mong của bao người.
Từng chùm ánh sáng rực rỡ từ trong đó bật ra, làm mê hoặc ánh mắt của mọi người.
Tiếng xùy xùy xùy vang vọng, dầu bắn tứ tung khắp nơi, mùi thịt thơm lừng!
- Thơm quá! Cậu thiếu niên Bộ Phương, nhanh cho bổn vương nếm thử miếng đi!
- Bộ Phương tiểu tử, Cẩu gia cũng muốn ăn.
- Bộ Phương, ta đói bụng...
- Hu hu hu...
...
Những đôi mắt đổ dồn lên người Bộ Phương, tất cả đều hiện lên sự chờ mong.
Chỉ có một đĩa đồ ăn, cái này cho ai ăn đây?
Đây là một vấn đề.
Tuy nhiên, trước sự mong đợi của họ, Bộ Phương chỉ là hơi khó hiểu ngẩng đầu lên và liếc qua về phía mọi người.
- Thật ngại quá, món này... tôi ăn một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận